KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Ánh mắt của Đinh Tú Lan sáng rực: "Cô Hồ, ngươi như vậy mới gọi là giáo viên chân chính, dạy dỗ giáo dục con người, là tấm gương sáng cho người khác! Đáng để tất cả mọi người chúng ta kính trọng!"

Nàng im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô Hồ, không biết ngươi có hứng thú... Tới Cao Võ Tổ Long ở Thượng Kinh chúng ta không? Ta tin rằng, với người tài như ngươi, nếu tới Tổ Long, chắc chắn có thể phát huy vai trò lớn hơn nữa, giáo dục anh tài tốt hơn nữa.”

Hồ Nhược Vân bật cười: “Cô Đinh khen trật rồi, để một người bị phế nhiều năm như ta, người vừa mới khôi phục lại, tới Cao Võ Tổ Long làm giáo viên? Ha ha, ta đâu có đủ tư cách.”

“Không, ngươi đủ tư cách! Hẳn là ngươi có đủ tư cách hơn bất cứ ai!"

Đinh Tú Lan thật sự nghiêm túc nói: “Cô Hồ, lời này của ta là lời mời chân thành, không phải lời dối trá khách sáo!”

“Không” Hồ Nhược Vân kiên quyết lắc đầu từ chối, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Ta đã hứa với lão liệu trưởng, phải trông nom tốt Nhị Trung thành Phượng Hoàng.”

“Đáng tiếc.”

Đinh Tú Lan van nài nói: “Cô Hồ, những thứ ngươi đã viết xong, có thể để ta chép lại một phần mang vẽ không?”

Hồ Nhược Vân do dự một chút rồi nói: “Chỉ cần cô Đinh không chê là được.”

Đinh Tú Lan như vớ được vật quý, nói: "Cảm ơn cô Hồ.”

“Đi, ta mời ngươi đi ra ngoài ăn cơm."

“Ngươi không cần phải làm thế đâu?”

“Phải làm chứ!"

“Vậy được.”

Đinh Tú Lan ghi chép lại trước, sau đó hai người tìm một quán nhỏ yên tĩnh, nghe nhạc nhẹ, lặng lẽ nói chuyện phiếm, cả hai đều cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái và thư thái.

“Không biết bây giờ đám Tiểu Đa đang chơi ở đâu rồi.” Ăn được một lúc, nhìn màn đêm buông xuống, Hồ Nhược Vân không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho các học sinh của mình.

“Ngươi không cần quan tâm tới bọn họ.”

Đinh Tú Lan cười nói: “Bây giờ, mấy đứa nhỏ đó chính là bảo bối trong mắt các trường Cao Võ, hôm nay vừa ra khỏi cửa đã có hơn mười vị giáo viên Cao Võ cả bí mật cả công khai đi theo bảo vệ, sao có thể để bọn họ xảy ra chuyện được?”

Hồ Nhược Vân mim cười: “Chính vì vậy ta mới yên tâm mà không đi ra ngoài, vừa rồi chẳng qua là thấy trời đã tối muộn, mới không nhịn được lảm nhảm vài câu."

Đinh Tú Lan cười cười, nói: “Cô Hồ, ta có một chuyện muốn nhờ.”

Hồ Nhược Vân cười một cách thản nhiên, nói: “Ngươi muốn biết rõ về Tả Tiểu Đa đứa nhỏ này?”

Đình Tú Lan liên tục gật đầu.

“Như thế thì không có gì là không thể.”

Hồ Nhược Vân khẽ thở dài: "Tiểu Đa đứa nhỏ này, cũng là đứa nhỏ có mệnh khổ..."

“Sao lại nói vậy?” Lập tức Đinh Tú Lan nổi lên hứng thú.

Đinh Tú Lan là giáo viên Cao Võ, bất kể tu vi thực lực thân phận xuất thân, đều hơn người, ánh mắt sắc bén lại độc đáo, với sự hiểu biết của nàng về Tả Tiểu Đa, cùng với phán đoán suy luận, xuất thân lai lịch của Tả Tiếu Đa, cho dù không bằng Lan Băng Nhụy, chắc chắn cũng không tầm thường.

Chỉ cần xét từ việc hẳn nằm giữ ba môn võ học của Côn Lôn Đạo Môn, còn nắm giữ cả Hãn Thế Thần binh và tu hành Viêm Dương Chân Kinh thành công, đã có thể nói Tả Tiểu Đa chính là đệ tử hạt giống được một cổ võ thế gia nào đó dốc lòng bồi dưỡng, không chê vào đâu được, cũng là điều dễ hiểu.

“Nếu như ta nói với ngươi, tất cả những thành tựu hiện tại của hẳn đều là tu thành trong khoảng thời gian ngắn, nửa năm trước hẳn chỉ mới là Võ Đồ, ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào?"

Hồ Nhược Vân cười khổ, lòng tràn đầy chua xớt nói: “Đứa nhỏ này, những năm qua thật sự là rất khổ.”

“Sao... có thể!” Đinh Tú Lan hoảng hốt kêu lên một tiếng, không kìm chế được nên hơi lớn tiếng, dẫn đến khách ở những bàn xung quanh đều quay lại nhìn.

Đinh Tú Lan lại vội vàng ngồi xuống, yên lặng chờ đợi Hồ Nhược Vân nói tiếp.

“Đây là sự thật, không hề giả dối.”

Hồ Nhược Vân buồn bã nói: “Ngươi nói xem tại sao Tiểu Đa lại có vẻ rất sợ ta, đó không phải là sợ, là kính trọng! Ta nhìn hẳn trưởng thành từng ngày một, khi đó tu vi của ta đã bị phế, cũng chỉ có thể dạy lớp Võ Đồ... Mà Tả Tiểu Đa ở trong lớp của ta, bị lưu ban khoảng năm năm!”

Đinh Tú Lan bị những lời này dọa sợ ngây người.

Tả Tiểu Đa - người ngang trời xuất thế uy chấn toàn trường xưng bá trong cuộc thi lớn, vậy mà bị lưu ban, phải ở lại lớp Võ Đồ khoảng năm năm?

“Tinh hồn của hẳn, không biết tại sao lại bị áp chế... Vẫn luôn không thể đột phá, trong khoảng năm năm ở lại lớp, những nỗ lực những vất vả của hẳn hắn là nhiều hơn người thường rất nhiều..."

"Theo lời Hồ Nhược Vân thì Tả Tiểu Đa chính là một người mạnh mẽ, kiên trì, chịu khó, bất khuất, chính trực, biết lấy đại cục làm trọng, tôn sư trọng đạo, yêu thương bảo vệ kẻ yếu, cố gắng tới cực điểm, mọi áp lực đều tự mình gánh lấy nhưng trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, giống như không bận tâm tới, tất cả những điều này giống như một bức tranh được mở ra một cách từ từ ở trước mặt Đinh Tú Lan.

Trong quán nhỏ, cách hai người một vách ngăn, giáo viên Triển Tiểu Phi của Cao Võ Tiềm Long dóng tai lắng nghe một cách cẩn thận.

Trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Vừa rồi nói, vào thời điểm "nửa năm trước Tiểu Đa vẫn còn là Võ Đỡ, hẳn cũng không nén được mà đập bản một cái, may mà động tính lớn của Đình Tú Lan bên kia đã át đi... Nhưng vẫn còn sợ hãi.

“Quả nhiên vẫn là phụ nữ với phụ nữ dễ găn nhau hơn... May mà hôm nay đúng lúc mình phát hiện ra rồi đi theo tới đây, bước này của ta hôm nay là bước đi đúng rồi.”

“Không thể ngờ Tả Tiểu Đa đứa nhỏ này lại gặp nhiều khó khăn như vậy... Thật sự là hạt giống tốt, đứa trẻ tốt, lại có kinh nghiệm, tâm cảnh cao, vượt xa thế hệ cùng thời, không gì sánh được..."

Triển Tiểu Phi trong lòng thầm nghĩ, lại càng cẩn thận hơn, không phát ra tiếng động.

Đinh Tú Lan tới tìm Hồ Nhược Vân để tìm hiểu tình hình, có thể nói là đã tìm đúng người, nhưng mà, cũng có thể nói là đã tìm nhầm người!

Cái gọi là đã tìm đúng người, đó là vì trên thế giới này, ít ai có thể hiểu Tả Tiểu Đa hơn Hồ Nhược Vân, thậm chí ở phương diện này ngay cả Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, Tả Tiểu Niệm, cũng không hiểu biết nhiều bằng Hồ Nhược Vân!

Ở phương diện này, có thể nói là Hồ Nhược Vân đã hiểu cặn kẽ mọi mặt, hiểu Tả Tiểu Đa tới cực điểm.

Bình luận

Truyện đang đọc