KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Văn Hành Thiên nhàn nhạt nói: “Cách thức tiến hành, ẩu đả tàn sát.”

Tan học rồi. Văn Hành Thiên ra ngoài trước, đám học sinh phía sau cũng lập tức ùa ra.

Vừa ra khỏi cửa, đập ngay vào mắt đám học sinh, khiến bọn họ sững sờ một lúc, chỉ nhìn thấy đám người phía trước, ai nấy cũng đều mặc võ phục của Tiềm Long, chính là cái loại võ phục màu trắng có hoa văn hình con rồng trước ngực.

Giương mắt nhìn sang, tổng cộng có hơn một ngàn người.

Những người này vây thành một vòng tròn cực lớn, cực hùng tráng, có một số học sinh hình con rồng trước ngực chỉ có ba móng, còn bộ phận số ít thì có bốn móng.

Hiển nhiên, số lượng móng vuốt của hình rồng này, là dùng để phân biệt năm hai, năm ba, và năm bốn.

Còn đám người Tả Tiểu Đa đương nhiên chỉ là năm một mới đến, võ phục vẫn còn chưa phát, nếu phát rồi, thì nhìn điệu bộ này cũng biết, ừm, chính là chỉ có một móng vuốt được thêu trước ngực thôi.

“Chào chủ nhiệm Văn.” Hơn một ngàn học sinh, đồng thời chào hẳn, giọng nói âm vang, cuồn cuộn trong không khí.

Văn Hành Thiên nhàn nhạt nói: “Hết chuyện làm rồi sao? Đến đây chờ xem kịch à?”

Một học sinh từ trong đám người phá lên cười: “Nghe nói kỳ này, là lứa thiên tài nhất từ trước tới giờ, bọn ta thấy hứng thú, nên đặc biệt qua đây làm quen các học đệ, xem thử thiên tài là như thế nào!”

Một học sinh khác cất giọng lên cười: “Đặc biệt trong này còn có giáo chủ mà bọn ta tâm tâm niệm niệm, nếu không đến đây bái kiến một chút, há chẳng phải thất lễ rồi sao.”

Một trận cười vang lên dữ dội.

Lý Thành Long và Hạng Băng đỏ mặt tía tai, trong đó Hạng Băng càng tệ hơn.

Hôm nay dường như ai cũng nhắc đến giáo chủ, nhưng tên của vị giáo chủ này như thế nào? Còn không phải là do đánh nàng mà ra đấy sao?

Bảo sao nàng không vui, không tức giận, không căm hận trong lòng cho được!

Gương mặt Tả Tiểu Đa vẫn bình tĩnh, bước lên phía trước chào Lý Thành Long: “Mọi người tránh ra một chút ha, bọn ta phải ra ngoài rồi, có chuyện gì sau này chúng ta nói tiếp, lần này mới đến, mong mọi người chiếu cố thêm.”

Nhìn thấy là hai người họ, bỗng chốc có không ít người phá lên cười.

“Giáo chủ!”

“Kiếm vương!”

Trong tiếng gọi đó, có rất nhiều người chỉ đơn giản là đang đùa vui, thậm chí là đùa bốn, nhưng cũng có không ít người là đang pha trò dí dỏm hoặc đầy ý sâu xa, còn có một số người, giọng nói xen lẫn đố ky và thù địch!

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long cũng chỉ cười ha ha, giống như chưa nghe thấy gì cả, hai người không ngừng nhiệt tình vẫy tay, giống như minh tinh đang gặp fans vậy, lách ra khỏi đám học sinh này, ung dung đi ra ngoài.

Ở phía xa.

Triển Tiểu Phi mỉm cười đi tới.

Trên đỉnh lầu, có mấy cặp mắt khác đang chăm chú quan sát tất cả.

Một trong số đó đương nhiên là hiệu trưởng Diệp Trường Thanh, ngoài ra những cặp mắt khác thì từ nhìn tòa lầu khác nhìn tới, ánh mắt hoặc là ảm đảm hoặc là u ám.

“Đây chính là thiên tài mà Diệp Trường Thanh xem trọng nhất?” Một trong số đó điềm nhiên hỏi.

“Đây là Tả Tiểu Đa đã giết đám người Yến Nhi sao?” Có người lên tiếng hỏi, giọng nói bình tĩnh như nước, không một chút gợn sóng.

“Đây là Tả Tiểu Đa đã giết Ngô Vân Thiên?” “Đây là Tả Tiểu Đa tự xưng là thiên tài số một?” “Đây chính là Tả Tiểu Đa? Hạt giống số một trong lòng Diệp Trường Thanh?”

Năm người, dùng năm giọng điệu khác nhau để hỏi, dường như mỗi người đều rất bình tĩnh, điềm nhiên, hoàn toàn không chút dao động cảm xúc nào.

Nhưng trong lòng mỗi đều nghĩ, rốt cuộc là như nào, mà lại chín người mười ý như thế chứ.

Cao Võ Tiềm Long, chỉ có một hiệu trưởng, nhưng lại có tới tám Hiệu phó.

Trong đó, ngoài trừ Hiệu phó một là Hạng Hiệu phó vì im toán mà tạo thành vết thương vô cùng kỳ lạ, mùi thối bức người mà nhiều năm không ra ngoài, còn lại những người khác đều đang ở đây!

Mùa khai giảng.

Nhưng, chỉ thấy dáng vẻ tranh quyền đoạt thế của mấy Hiệu phó hoàn toàn triển lộ ra hết.


Còn hiệu trưởng Diệp Trường Thanh thì bị tổn thương tâm mạch, cùng lắm chỉ có thể duy trì được ba năm, thì sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Cũng chính là nói, sau ba năm nữa, Cao Võ Tiêm Long sẽ nghênh đón một vị chủ nhân mới, hiệu trưởng mới!

Lúc đó sẽ là lúc thay đổi triều đại! Còn đám người Tả Tiểu Đa, lúc này cũng đang bắt đầu nhập học!

Có thể nói là, khi một trận bão táp phong ba sắp sửa ập đến, thì đám người Tả Tiểu Đa dường như đã đúng lúc xông vào nơi đầu sóng ngọn gió đó!

Còn bây giờ, Tả Tiểu Đa hình như vẫn chưa biết gì về những chuyện này!

Hoặc là, cho dù biết, cũng chưa chắc để tâm!

“Đây là ký túc xá cho bọn ta?”

Tả Tiểu Đa nhìn tòa biệt thự độc lập chiếm một diện tích cực lớn bên cạnh trường học, đặc biệt là cái sân rộng một nghìn mét vuông, nhất thời mặt mày ngơ ngác, không dám tin.

“Không phải, chỉ là cho các ngươi thuê mà thôi.”

Triển Tiểu Phi nhàn nhạt nói.

“Bọn ta tự thuế?”

“Đúng, tự thuê.”

Triển Tiểu Phi lấy một hợp đồng thuê nhà ra: “Các ngươi sẽ thuê căn biệt thự này với giá một triệu một năm, hiểu không?”

“Đùa à?”

Tả Tiểu Đa lắc đầu thật mạnh: “Ta thà sống ở ổ chuột, cũng sẽ không bỏ ra một triệu sống một năm ở đây đâu.”

“Bỏ ra hay không là chuyện của các ngươi, nhưng hợp đồng các ngươi nhất định phải ký, không ký không được!”

Triển Tiểu Phi truyền âm nói: “Đây là tài sản cá nhân của hiệu trưởng, mấy tên khốn các ngươi mỗi tháng chỉ cần bỏ ra năm mươi đồng tiền thuê thì có thể sống ở đây lâu dài, còn hợp đồng này chẳng qua chỉ là để che mắt người ngoài... ký mau.

“Vậy sao? Ha ha ha, cái giá năm mươi đồng đúng là... giá yêu thương. Thật ra cái ta có là tiền, ha ha ha, thu gom của cải là sở thích của ta mà, nhưng phải tiêu mới có thể kiếm, kiếm nhiều tiền mà không tiêu thì cả người ta cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy lắm!”

Tả Tiểu Đa lập tức thay đổi thái độ.

Sau đó, hắn hết sức phấn khởi ký hợp đồng, rš trong. cùng Lý Thành Long dọn vào

“Lão đại, ta muốn ở cùng phòng với ngươi!”

Lý Thành Long nói: “Chúng ta ở phòng nào?”

Tả Tiểu Đa đột nhiên sầu não, mở miệng chửi: “Cái tên táng tận lương tâm Lý Thành Long nhà ngươi, ngươi có thể cho ta chút không gian riêng tư không? Cả căn biệt thự này tận mười mấy phòng ngủ, chỉ có hai đứa chúng ta ở, ngươi còn muốn ở cùng phòng với ta? Lế nào giới tính của ngươi có vấn đề gì à?”

Bình luận

Truyện đang đọc