Mà những thứ này, khi tu giả không ngừng đột phá giới hạn của mình trong cảnh giới hiện tại và cả sau này, sẽ tăng lên từng chút, từ từ thay đổi mức độ tinh thuần, mức độ thay đổi cũng tùy vào mức độ tự thân nỗ lực của từng người, không thể nói chắc được.
Mà sau này Hóa Vân... Khụ khụ, này thì cũng hơi xa xôi rồi.
Bên trong đan điền nguyên khí của Tả Tiểu Đa, lại có thể xuất hiện một loại trạng thái sương mù dày vô cùng, hơn nữa còn có dấu hiệu bốc lên như thủy triều? Hơn nữa về màu sắc... lại là màu đỏ?
Ừm, mà thôi màu đỏ cũng hợp lý đi, dù sao mọi người cũng đều biết việc Tả Tiểu Đa tu hành Viêm Dương Chân Kinh, còn có thuộc tính đặc sắc, vô cùng hợp lý, nhưng mà sương mù dày đặc sôi trào như thủy triều biển khơi, làm sao có thể giải thích được?
“Sương mù dày đặc trong đan điển của ngươi, cụ thể là có nồng đậm không? Khí hóa còn bao nhiêu?” Văn Hành Thiên lại truy hỏi một câu.
“Nói chung chính là... Đưa tay ra giữa sương mù thì sẽ không thấy được nắm ngón của mình, chắc là dày như vậy... Khí hóa... Không có. Chắc là không có...” Tả Tiểu Đa gãi đầu rồi chần chừ không xác định trả lời.
“Khụ khụ! Khụ khụ!”
Văn Hành Thiên liên tiếp ho khan mấy tiếng, vừa quay đầu đã nhổ ra một bãi đờm.
Trời ạ, thằng nhóc này lại khiến ta nhổ ra được một bãi đờm!
“Đưa tay không thấy được năm ngón? Không có khí hóa?”
Văn Hành Thiên có chút không muốn nói chuyện.
Ta đến cảnh giới Anh Biến, thời điểm Kết Anh, đan điền nguyên khí cũng chưa thể toàn bộ vân hóa, vẫn còn tương đối tình trạng sương mù cuồn cuộn, nhưng sương mù khi đó, cũng chẳng đến trình độ là đưa tay ra thì không thấy được năm ngón này...
Hình dung chuyện này, nhất định chính là sợ hãi!
“Phía dưới có nước không?” Văn Hành thiên liếc một cái rồi hỏi.
Tả Tiểu da lập tức kiểm tra: “Không có, rất khô ráo.”
Không có sao? Vậy thì rất bình thường, công phu của ngươi còn xa mới được.”
Văn Hành Thiên vỗ vỗ bả vai của Tả Tiểu Đa: “Tiếp tục cố gắng, cố lên.” Sau đó hắn xoay người rời đi.
Mấy giây sau vang lên tiếng Văn Hành Thiên gầm thét, cũng không biết người nào không có mắt mà chạm đến giới hạn lớn nhất của thầy Văn.
Hơn nữa hôm nay, tính khí của người thầy nào đó đặc biệt kích động.
Lý Thành Long thấy Văn Hành Thiên vốn là đang dễ chịu, nhưng sau khi nói chuyện với Tả Tiểu Đa thì đã biến thành mặt tam quan vỡ nát đi tới, tất cả đều là lo lắng.
Xem ra chính là Tả lão đại đã phàn nàn chúng ta trước mặt giáo viên rồi!
Sau khi Văn Hành Thiên tốn một buổi chiều để suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng cũng chọn ra được bảy người, để cho bọn họ đấu với Tả Tiểu Đa: “Không phải sợ, cứ hung hăng đánh hắn cho ta!”
Bảy người mặt đầy khổ sở.
Hung hăng đánh hắn? Thầy, ngài nói lời này, chính ngài tin được sao?
Khi Tả Tiểu Đa và bảy bạn học chiến đấu, đã lập tức biết được dụng ý của Văn Hành Thiên: Tuy tu vi của bảy người này không phải là cao nhất, gia thế không phải là tốt nhất, năng lực tư chất cũng chẳng phải vượt trội nhất, nhưng mà... Chiêu thức của bọn họ lại ít lộ sơ hở nhất!
Động tác, cử chỉ, thói quen ra chiêu... Một chút sơ hở cũng không có.
Hơn nữa công pháp dị thường này phù hợp với tự thân thể chất, toàn thân cao. cấp, chính là tài liệu giảng dạy tiêu chuẩn của võ giả Thai Tức.