KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: "Bởi vì vận rủi thuộc về bọn hắn vẫn luôn tồn tại, cho dù tạm thời tránh khỏi cũng không có nghĩa sẽ biến mất từ đấy. Nếu như có quý nhân tương hợp, vận khí tăng mạnh, lớn mạnh hơn sẽ xả được vận rủi đi; Nhưng lại không thể thật sự tránh xa, nó sẽ chuyển lên trên người của người bên cạnh hoặc người thân, đấy cũng là một loại phương thức phơi bày."

“Vì sao đa số cường giả đến giai đoạn cuối cùng đều sẽ cô đơn lẻ loi? Vì sao người khác đều gọi những người như vậy là Thiên Sát Cô Tinh?"

Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Đấy chẳng qua là vì khí vận của bản thân họ quá mạnh, nâng vận rủi lên cao để không rơi xuống, nhưng vận rủi chưa hề tránh xa, trước sau vẫn luôn bao vây quanh quẩn lấy hắn, cứ như vậy sẽ dễ dàng rơi lên trên người của người thân lân cận hắn, mà những người đó không có khí vận hộ thân của người kia, đương nhiên sẽ dễ dàng gặp phải khốn đốn."

“Đấy chính là nguồn gốc của Thiên Sát Cô Tinh, chẳng qua chỉ là như vậy mà thôi.”

"Nếu như là người bình thường, cả đời sống dưới bầu không khí hòa bình yên tĩnh thì đối với hắn mà nói vận rủi chẳng qua chỉ là bị bệnh, tai nạn xe cộ, tai bay vạ gió, ... Nhưng mà Võ giả gặp phải loại vận rủi như vậy lại chính là tai họa sống chết."

“Sỡ dĩ nói như vậy là để nhắc nhở ngươi đừng sùng bái năng lực xem tướng của ta quá mức. Tử kiếp của Hạng Xung và Hạng Băng, ta xem ra được, khiến bọn hắn tránh khỏi cái chết kéo dài sự sống tất nhiên cũng có nhân tố góp sức của ta, nhưng nhiều hơn vẫn là vì khí vận của Cao Võ Tiềm Long ngăn chặn tai nạn cho bọn hắn, nên biết thứ mà vận rủi thật sự muốn đối phó không phải là hai người bọn hắn, cũng không phải hiệu phó Hạng, mà là Cao Võ Tiềm Long, từ trên cao mà xuống như vậy ... Mới có thể mượn thế loại trừ, đấy là quá trình cực kỳ khác nhau."

Tả Tiểu Đa vỗ vỗ vai Lý Thành Long: “Ừm, cũng chính là nói, vận rủi thuộc Cao Võ Tiềm Long cũng chưa chắc đã hoàn toàn biến mất, lần sau khi nó lại xuất hiện, chung quy là đòi hỏi ứng nghiệm trên người của những người trong Cao Võ Tiềm Long ... Mới được xem là đến giai đoạn cuối cùng."

Lý Thành Long nhạy cảm bắt lấy trọng điểm trong đó: "Như vậy, hiệu phó Vệ và hiệu phó Ngô, ... Thậm chí là những người ẩn nấp trong Cao Võ Tiềm Long, có được tính là người của Cao Võ Tiềm Long không?"

Tả Tiểu Đa cười hì hì: "Người quyền cao chức trọng như vậy, đương nhiên, tính!”

Lời đáp này, chắc chắn như đinh đóng cột!

Lý Thành Long mong chờ hỏi: "Có thể thay đổi?"

"Xì ... "

Tả Tiểu Đa trợn mắt một cái, nói: "Bây giờ chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình trước đã ... Sau đó, ta sẽ chỉ một phương hướng cho kẻ có lòng ... Mơ mơ hồ hồ để bọn hắn tự mình gánh vác khí vận, tự nhiên là tốt nhất. Còn những chuyện khác ... Liên quan gì đến ngươi ?! "

Lý Thành Long thất vọng nói: "Nếu như đều xem hết thì tốt biết bao?"

"Thành tâm thành ý thì mọi việc sẽ như ý."

Tả Tiểu Đa nói: “Đấy không phải nói ta lợi hại như nào, mà là ... Bất luận ta có lợi hại hay không, thì bọn hắn cần phải tin ta trước mới được, chủ động đến tìm ta mới có ý nghĩa ... Mới có khả năng làm theo những gì ta nói."

"Căn bản không tin, khịt mũi xem thường, ngươi nghĩ ta chủ động tiếp cận thì bọn hắn sẽ tin sao? Phù Phù, ngươi có lòng tốt, nhưng mà ... Chuyện này không có cách nào gò ép.”

"Ta nói ngươi sau khi đi ra đừng đi hướng đông, có vài người nghe thấy lời ta nói nhưng vẫn một mực đi sang hướng đông để xem thử, đối với những người đó mà nói, xem tướng rồi, nhắc nhở rồi thì có tác dụng gì? Ngược lại còn thúc đẩy tai ách của bọn hắn, cần gì phải vậy chứ?"

Lý Thành Long chán nản thở dài.

Trong sự hiểu biết của Lý Thành Long, hắn thật sự nghĩ rằng Tả Tiểu Đa có thể đảo ngược sinh tử âm dương, nghịch thiên cải mệnh.

Nhưng mà hôm nay sau khi nghe Tả Tiểu Đa giải thích xong, hắn lại có chút thất vọng với kết quả.

Nhưng sau đó đã vui vẻ trở lại.

Ít nhất thì Tả Tiểu Đa đã đồng ý rồi, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù thế nào cũng sẽ nhắc nhở một vài người, như vậy cũng đã đủ rồi.

Dùng hết tâm ý không xấu hổ, người cứng đầu khó lòng khuyên ngăn!

"Hai con khỉ nhỏ!" Giọng nói của bà Thạch vang lên ở bên ngoài, gọi một cách mất kiên nhẫn: "Ăn cơm thôi!"

“Vâng ạ, đến ngay đây!"

Hai người không nói thêm lời nào, chạy nhanh ra ngoài như sợ bị bỏ rơi.

Tối hôm đó, sau khi Tả Tiểu Đa ngủ say, Tiểu Long lại đến với tràn đầy cảm giác thành tựu ...

"Lão đại!" Vừa gặp mặt mà Tiểu Long đã nịnh nọt gọi, khiêm nhường một cách chưa từng thấy.

“Hửm?"

Tả Tiểu Đa nhíu mày, sao Tiểu Long lại đổi cách xưng hô rồi? Gọi ta là lão đại?

Lẽ nào ngươi nghĩ ngươi gọi ta là lão đại thì ta sẽ nể mặt ngươi? Cho ngươi lợi

ích?

Có phải đợi đến lúc đó lại đòi phí xưng hô?

Ta không có!

Ta không cho!

“Lão đại, sau này ngươi chính là lão đại của ta, bên phía tiểu đệ có quà nè."

Tiểu Long rất ân cần, quấn lấy Tả Tiểu Đa quanh quẩn bay lượn, vẻ mặt nịnh

nọt.

“Ừm, ta sẽ không cho không ngươi đâu. Ngươi dẹp ý nghĩ đó đi."

Đến lúc này, Tả Tiểu Đa vẫn còn đang đau lòng một cách khó hiểu vì một giọt mà hắn cho tên nhóc này lúc trước.

Nếu như biết trước trong mơ cũng có thể cho được thì ta sẽ cho nó sao?

"Ta không nghĩ sẽ lấy không đâu!"


Ta thấy đã rat hoan hao rồi, lại chỉ là nửa sợi - Trong lòng Tả Tiểu Đa cảm thấy rất thần kỳ.

Xem ra ta thật sự còn phải học rất nhiều thứ.

" ... Thôi xong! Lão đại nhìn ra đây không phải là nửa sợi rồi!"

Tiểu Long lập tức cảm thấy bản thân bị lộ rồi, vẻ mặt ngại ngùng nói: "Lão đại thứ lỗi, chỉ là muốn tách một sợi địa mạch nguyên vẹn ra rất khó khăn, ta cũng đã tốn rất nhiều thời gian ... Lần trước đã cho ngươi một phần ba rồi, lần này vẫn là một phần ba sợi thôi ... Khụ khụ ... Cái này thật sự không đến nửa sợi, lão đại có đôi mắt thật tinh tường."

Bình luận

Truyện đang đọc