KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Ý của bài hát này vẫn còn dang dở, Tả Tiểu Đa lại đem tất cả quy về một tiếng thở dài: “Nhất thời ngẫu nhiên có linh cảm, tùy miệng phát ra, làm trò cười cho người trong nghề rồi... cô Lạc Nhạn nói thích loại bài hát này, không biết bài hát này có thể lọt vào tai không..."

Tuy rằng chỉ nghe vài câu nhưng ánh mắt của Cô Lạc Nhạn lập tức thẳng tắp, chăm chú nhìn vào mặt Tả Tiểu Đa không thể dời đi.

Sự thê lương bi tráng dũng cảm hy sinh trong bài hát này... giống như cây búa nặng nề gõ vào trong lòng nàng.

“Không cần nói thêm nữa!”

Cô Lạc Nhạn liếc mắt về phía sau một cái, nói: “Chúng ta ở đây thêm năm ngày! Đại hội ca nhạc ở thành Nam Kế... Đại hội ca nhạc ở thành Nam Kế...."

Cô Lạc Nhạn nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngươi thông báo cho bên phía thành Nam Kế, nói rằng trên đường đi ta bỗng nhiên bị cảm, trạng thái giọng hát không được tốt lắm, cần nghỉ ngơi ba đến năm ngày... Để bày tỏ sự xin lỗi ta sẽ lấy danh nghĩa cá nhân tặng thêm một nghìn tấm vé cao cấp nhất.”

“Một nghìn tấm vé cao cấp nhất này toàn bộ đều đưa cho thành Nam Kế lựa chọn ra gia đình của quân nhân, gia đình liệt sĩ và các binh lính bị thương tật cũng như các võ sĩ. Mượn chuyện này biểu đạt sự tôn kính của ta đối với các anh hùng.”

“Kế hay!"

Ngay cả hai mắt Tả Tiểu Đa cũng sáng lên, chiêu này quả nhiên là vô cùng tuyệt!

Trong nháy mắt đã biến chuyện xấu thành một chuyện tốt.


Tả Tiểu Đa vỗ tay nói: “Con người sống trên đời sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình, đại minh tinh cũng không phải là người sắt, tổ chức đại hội ca nhạc liên tục như vậy hơn nữa còn đi đường xa vất vả nên bị bệnh chẳng phải là rất bình thường sao?”

“Nhưng chỉ bệnh tầm thường như vậy nhưng cô Cô Lạc Nhạn lại cảm thấy rất có lỗi với những người yêu thích âm nhạc ở thành Nam Kế, đưa ra biện pháp bồi thường thế này chào hỏi nhóm anh hùng... Nếu thành Nam Kế có thể nhân cơ hội này lại làm một hoạt động chuyên biệt kính chào các anh hùng... có lẽ có thể lấy được lợi ích khác nữa không chừng..."

“Nếu hoạt động này diễn ra trước lúc đại minh tinh đến đã rầm rầm rộ rộ, sau này cô Cô Lạc Nhạn đến vừa lúc đạt được cao trào, mượn dùng lực ảnh hưởng của đại minh tinh mà truyền đạt tấm lòng thành khẩn của thành Nam Kế truyền cho cả thế gi hiến tích này thật sự là tiện tay đã vớt đủ nha.”

“Tuyệt vời. Cô Lạc Nhạn, ngươi đây là tặng thành Nam Kế một món quà lớn."

Tả Tiểu Đa vỗ tay khen ngợi.

Nhưng là Cô Lạc Nhạn và Mục Yên Yên lại kinh dị nhìn Tả Tiểu Đa.

Não tên nhóc này xoay chuyển rất nhanh nha, mấy chuyện thế này chúng ta còn chưa có nghĩ đến. Tên nhóc này thuận miệng nói mấy câu lại có thể đưa ra một bản thảo quan hệ xã hội cao cấp.

Đây chính là cho các quan viên ở thành Nam Kế một sự cám dỗ hoàn toàn không thể nào từ chối.

Có sự hấp dẫn này ở trước mặt thì quan viên ở thành Nam Kế còn ước gì Cô Lạc Nhạn tới muộn thêm vài ngày nữa đó chứ...

“Đúng vậy, cứ làm như vậy đi.”

Ánh mắt Cô Lạc Nhạn sáng lên, lập tức sắp xếp cấp dưới đi làm.

"Haha, Tiểu Đa quả nhiên lợi hại...À, bài hát ngươi vừa hát tên là gì vậy? Thật sự là linh cảm đột nhiên tới sao?” Cô Lạc Nhạn mỉm cười.

“Quả thật là đột nhiên nghĩ tới, thứ như linh cảm này cũng không do ta khống chế được, cô Lạc Nhạn là chuyên gia âm nhạc đương nhiên rất rõ ràng chuyện này rồi."

Tả Tiểu Đa chất phác thành thật gãi gãi đầu: “Cửa ải của chị ta đột phá còn chưa qua được, tâm ta loạn như ma, không khác gì con kiến đang bò trên chảo nóng... Đừng nói đến việc viết bài hát, ngay cả viết chữ ta cũng viết không được..."

Cô Lạc Nhạn bật cười: “Yên tâm, không phải ta đã đồng ý với ngươi rồi sao.”

“Ha ha, mọi chuyện đều do người, còn không chính thức qua được cửa ải ngày hôm đó thì ta làm sao có thể chân chính yên tâm được đây!”

Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời thở dài.

“Thật sự không đổi!”


Cô Lạc Nhạn nói: “Ngươi có thể giúp ta hoàn thiện bài hát 'Phong thái nhuốm máu' này không? Chuyện khác sau này chúng ta hãy nói, ừ, chính là chờ chị ngươi đột phá rồi nói sau? Như vậy được chứ?”

Rõ ràng Cô Lạc Nhạn đã biết bản thân mình đã bị mất uy tín trong mắt Tả Tiểu Đa, nên không dám truy hỏi quá nhiều, vần đưa ra thành ý thêm thiện ý mới là phương pháp tốt nhất để làm dịu đi quan hệ hai bên.

Con mắt Tả Tiểu Đa xoay chuyển vòng vo.

Sau khi hắn xác định lần này nha đầu kia sẽ không lấy được bài hát rồi bỏ đi, thuận thế đưa ra điều kiện: “Yêu cầu này hợp lý, ta có trách nhiệm và nghĩa vụ hoàn thành bài hát này, lui mười nghìn bước mà nói để các ngươi hoàn thiện bài hát này ta cũng không quá yên tâm... Dù sao theo tiêu chuẩn kém chất lượng của các ngươi thì..."

“Khụ khụ, ý của ta là... từ đầu đến cuối ta luôn là bản gốc của bài hát này."

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa thật thà: “Yên tâm đi, mỗi ngày buổi tối sau khi tan học ta đều có nửa giờ rảnh rỗi, chúng ta cân nhắc hoàn thiện nó, trước khi ngươi rời khỏi thành Phượng Hoàng nhất định có thể hoàn thành!”

Lần thứ hai Cô Lạc Nhạn rơi vào ngạc nhiên.

Bây giờ tên nhóc này tỏ rõ không thấy được thỏ thì không thả diều hâu!

Bây giờ nàng có thể khẳng định: Trước khi Tả Tiểu Niệm đột phá, nàng chắc chắn sẽ không lấy được đây đủ nhạc phổi

Cô Lạc Nhạn lại dặn dò mấy câu về mọi chuyện sau đó dẫn người rời khỏi.

Mục Yên Yên vẫn còn ở lại, nhìn nhìn Tả Tiểu Đa muốn nói lại thôi.

Tả Tiểu Đa mặt nhăn mày nhíu nói: “Mục sư phụ, hôm qua Mộng Trầm Ngư tới tìm ta.”


Mục Yên Yên hít sâu một hơi, nói: “Thế nào?”

“Nàng bị ta giết.”

Thân hình Mục Yên Yên run một chút, nói: “Giết rồi? Thi thể đâu?”

"Hài cốt không còn, thần hồn đều bị tiêu diệt!"

Tả Tiểu Đa lộ ra biểu tình đã ghiền.

Sắc mặt Mục Yên Yên đột nhiên trắng bệch, muốn nói thôi, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Giết, cũng tốt.”

Gương mặt tuyệt đẹp của nàng toát lên một tia thương cảm rồi lại mạnh mẽ kiềm chế lại.

Dù sao cũng là đệ tử nàng tự tay dạy dỗ...

Tả Tiểu Đa nhìn sắc mặt đoán ý, nói: “Mục sư phụ không cần đau buồn, nàng..."

Vốn Tả Tiểu Đa không muốn nói bậy về người chết, dựa vào tính tình của hắn dù cho lúc Mộng Trầm Ngư còn sống cũng chưa từng rảnh rỗi mắng nàng, huống chỉ bây giờ nàng cũng đã chết?


Bình luận

Truyện đang đọc