KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Gầm lên giận dữ.

Tiểu mập mạp cũng cuộn tròn lăn ra ngoài, lăn tới vị trí đi phạt đứng ngoài cửa, triệt để cách xa tâm mắt của thầy Tân.

Nhưng lồng ngực Tần Phương Dương vẫn thở hổn hển chập trùng như cũ, hiển nhiên đang rất là tức giận.

“Người sống một đời, có thể sự cấp tòng quyền, cũng có thể có lòng ham công lợi, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, trên thế này có một loại người là ngươi nhất định không thể vũ nhục! Những người này, bất kể là khi nào, ở đâu, chỉ cần nhắc đến bọn họ, trong lòng đều cần phải tràn đầy kính trọng!”

“Những người này, chính là những anh hùng đổ máu hi sinh vì nhân loại chúng tai”

“Vĩnh viễn không được mang tên của anh hùng ra nói đùa! Càng không cho phép vũ nhục anh hùng! Đây là ranh giới cuối cùng của tất cả mọi người trên Đại lục Tỉnh Hồn của chúng!”

Tân Phương Dương nặng nề nói: “Người khác ta không xen vào, cũng không quản được, nhưng học sinh của ta... Cả đời này đều phải ghi khắc cái ranh giới cuối cùng này! Bất luận kẻ nào dám can đảm xúc phạm, sẽ phải trả một cái giá cực đắt!”

“Tân Phương Dương ta cũng không phải là đại nhân vật gì, thậm chí có thể nói là một người nhỏ bé không có tí trọng lượng nào. Không gây nên được hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng ta vẫn muốn ở chỗ này nghiêm túc nói với các ngươi một câu, ta không dạy một học sinh đã từng vũ nhục anh hùng!”


“Lý Trường Minh!”

Trong giọng nói lạnh lùng của Tần Phương Dương, không che giấu chút nào ngữ khí chán ghét: “Ngươi có thể thương lượng với người nhà ngươi một chút, đổi sang lớp khác đi.”

Ngoài cửa, giọng nói tủi thân đến muốn chết muốn sống của tiểu mập mạp thuyết đến: “Thưa thầy, ngươi †ôn trọng anh hùng cái này không sai, chúng ta đều nên †ôn trọng anh hùng, nhưng ngươi cũng phải phân rõ phải trái, ta là thật sự không biết... Ta, ta ta... Ta vẫn luôn đang ngủ, rồi bỗng nhiên tỉnh lại, thuận miệng đáp lời, thật sự không có ý khinh nhờn anh hùng... Ta... Thầy ơi, tha thứ cho ta lần này đi... Ta thật sự không biết trong số những anh hùng của nhân loại chúng ta có người tên là Nguyệt Quan này...”

Mặt Tân Phương Dương càng xám xịt hơn, gân xanh nổi lên, dứt khoát không nói gì nữa.

Tiểu mập mạp thấy thầy Tân không hé miệng, ngơ ngác một lát, trực tiếp ở ngoài cửa lên tiếng khóc lớn.

Long Vũ Sinh trầm ngâm một chút, đứng lên nói: “Thây Tân... ta cảm thấy, lời Lý Trường Minh nói hơn phân nửa không phải là giả với, chúng ta không biết nhiều về công pháp gia truyền của hắn, nhưng đều biết hắn thích ngủ, trên cơ bản hắn tới lớp liền đi ngủ, bắt đầu luyện công cũng là như thế, tinh tiến trong giấc mộng tự thân tu làm căn cơ... Gần như hoàn toàn khắp không quan tâm đến chuyện ngoại giới, mà phần không quan †âm này cũng không phải là xuất từ bản tâm.”

Vạn Lý Tú cũng đứng lên xin hộ: “Thưa thầy, ta mặc dù vẫn luôn không ưa Lý Trường Minh, nhưng lần này, thầy có lẽ cũng do đang quá nóng giận, coi như hắn thật mạo phạm anh hùng, chung quy cũng là vô tâm, cũng có nguyên nhân, ta cũng là người chứng kiến hắn đã ngủ ròng rã một cái học kỳ, trong mộng nói mớ, cho nên hắn thật sự không biết cũng có thể thông cảm được.”

Tiếng khóc tê tâm liệt phế ngoài cửa càng thêm kịch liệt.

Tiểu mập mạp đứt quãng nức nở nói: “Thầy Tân... Ta thật cũng chỉ là lỡ miệng, thật sự không phải cố ý... Ta thật sự không biết. Thầy tha cho ta lần này đi.”

Dư Mạc Ngôn do dự một chút, cũng nói giúp: “Thầy Tần, Lý Trường Minh... từ thời Võ Đồ đã bắt đâu vẫn ngủ, hắn... Đầu chưa khi nào tỉnh táo hẳn, thây đừng chấp nhặt với hắn.”

Ngụ ý hiển nhiên cũng là đang nói đỡ cho Lý Trường Minh.

“Có một số việc, thân là võ giả nhất định phải phải biết, phải tự thể nghiệm! Đại Mộng Thân Công cũng tốt, bất kỳ cái thần công bí tịch gì cũng được, đều không phải là lý do!”

Thông qua sự khuyên giải của ba người Long Vũ Sinh, cơn giận của Tân Phương Dương cuối cùng cũng giảm xuống một chút: “Hai ngày này, để hắn ở bên ngoài phạt đứng! Nếu còn tái phạm dù chỉ nửa điểm, lập tức chuyển lớp cho tai”


Nói xong, hắn cầm lấy phấn, viết xuống ba chữ to trên bảng đen.

“Nhật Nguyệt quan!”

Thầy Tần nhìn thoáng qua ba chữ này, sau đó lại còn phóng to, bôi đậm chúng lên nữa.

Sau đó mới đưa tay chỉ vào rồi nói: “Nơi này, mới là thánh địa của võ giả! Mới là nơi mà võ giả chiến đấu cả đời để bảo vệ! Bất luận kẻ nào, đều phải nhớ kỹ!”

“Đây là địa phương thần thánh!”

“Không thể khinh thường!!”...

Tả Tiểu Đa nhìn ba chữ này trên bảng đen, tự nhiên có một loại cảm giác, bên trong ba chữ này, tựa hồ tràn đầy sát phạt chỉ khí.

Mà chuyện các bạn học nhao nhao cầu tình vì Lý Trường Minh, hắn cũng thấy rõ ràng.

“Các bạn học dù sao cũng rất đoàn kết.”


“Thầy Tần chưa hẳn không biết tiểu mập mạp là vô †âm, lại vẫn muốn chuyện bé xé ra to... Có phải là vì để cho các bạn trong lớp đứng ra nói đỡ? Dùng cách này để gia tăng tình cảm giữa bạn học chung lớp?”

“Loại đoàn kết này nhìn mặc dù râu ria, nhưng góp. gió thành bão, tương lai lúc lên chiến trường hoặc là làm nhiệm vụ, cái này hẳn là sẽ phát huy tác dụng nhưng lớn... tương đương với việc sinh mệnh của một người có vô số người bảo vệ... Thầy Tần lẽ nào còn cân nhắc đến sâu như vậy luôn sao?”

Tả Tiểu Đa đang suy nghĩ trong lòng.

Hắn nhìn trộm biểu cảm trên mặt của Tần Phương Dương, nhưng lại không nhìn ra gì cả.

Cả ngày hôm đó, Tân Phương Dương toàn bộ quá trình vẫn giữ khuôn mặt lạnh lão, tất cả học sinh đều câm như hến.

Cả lớp đều là nơm nớp lo sợ, cố gắng tu luyện.

Tân Phương Dương đi tới cạnh Tả Tiểu Đa, trừng mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo, khiến người không rét mà run.

Tả Tiểu Đa rất cung kính móc từ trong túi ra hai viên Tinh Hồn ngọc hạ phẩm: “Vừa rồi ta đã định nói với ngươi là không cần đưa ta, nhưng ngươi đã xoay người rời đi nhanh quá, ta đuổi không kịp, không kịp trả lại, nhưng ta vẫn ghi nhớ ân tình này trong lòng, khắc sâu trong tim, vĩnh thế không quên, nhưng mà... ta thật sự không cần phải dùng tới nó, ngươi vẫn là đưa nó cho các. bạn có hoàn cảnh càng khó khăn hơn ta.”


Bình luận

Truyện đang đọc