KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Đến khi Tả Tiểu Đa và các học sinh trong lớp đi tới võ đạo tràng lộ thiên, đập vào mắt là một đám người nhốn nháo.

Có rất nhiều học sinh đang bắt cặp chiến đấu.

Mà ở chính giữa võ đạo trường là đài cao tới mười mấy thước, tứ phía đều có một vị trí nhô lên một chút, mà trên mấy vị trí ấy đều có người đang đứng, họ là giáo viên của học viện này.

Bốn giáo viên này đương nhiên là đang đứng quan sát các học sinh đang luận bàn ở bên dưới, một khi có người quá khích, hoặc có tình trạng có thể sẽ dẫn đến tử thương, bọn họ sẽ lập tức ra tay ngăn lại.

Mà phụ trách quan sát không chỉ có bọn họ, mỗi một giáo viên chủ nhiệm, cũng sẽ ở gần đó quan sát tình hình học sinh lớp mình luận bàn.

Cái võ đạo trường này Tả Tiểu Đa đã nghe tiếng lâu rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên tự mình đi vào.

Trước đó, là mới chỉ nghe tiếng chưa từng thấy mặt, Võ Đồ, là không có tư cách tiến vào võ đạo trường!

...

“Bắt đầu đi."

Tần Phương Dương phất tay, biểu lộ lúc nào cũng lãnh đạm như vậy.


Không hề giống những giáo viên trẻ tuổi đang căng thẳng kia, Tần Phương Dương lại vô cùng thong thả.

Cái này nói chung chính là trạng thái tiêu chuẩn của một người lõi đời, Tần Phương Dương đạm mạc, quả nhiên nổi danh toàn trường, riêng mình một ngọn cờ.

“Tả Tiểu Đa!"

Long Vũ Sinh cười nhẹ nhàng nhìn Tả Tiểu Đa, nói: "Ngươi không phải tự xưng là tướng thuật thần kỳ sao, vậy ta sẽ làm vị khách đầi tiên của ngươi, ngươi xem thử một quẻ, ta lần này, có thể thắng không?"

Đối thủ lần này của Long Vũ Sinh, chính là Vạn Lý Tú xếp hạng thứ hai.

Vạn Lý Tú nghe vậy cũng nhìn lại, cũng nói bằng giọng điệu trêu tức: "Tả Tiểu Đa, ta cũng làm khách của ngươi, được chứ? Ta muốn hỏi cũng là, trận luận bàn này ta có thể thắng không?"

Tả Tiểu Đa ngẩn người, lập tức nhẹ nhàng vận chuyển cái gọi là tướng thuật bên trong thức hải, đôi mắt chiếu rọi trên mặt hai người, quan sát thật kỹ một lát.

“Muốn ta xem tướng đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng ta phải nói trước, ta không xem miễn phí, cần phải thu lợi tức nha."

Tả Tiểu Đa vừa nhìn, vừa nói: "Loại vấn đề thắng thua này, chỉ là nhất thời, thực sự không có ý gì, nhưng các ngươi lại là hai vị khách đầu tiên của ta, cũng không thể đẩy mối làm ăn này đi không nhận được, chỉ cần các ngươi chịu xuất tiền, chuyện gì cũng dễ nói!”

“Tiền?!" Vạn Lý Tú lập tức nhíu mày: "Ngươi còn muốn tiền...”

“Ấy..." Long Vũ Sinh giớ tay ra, ngăn không cho Vạn Lý Tú nổi đóa lên, trầm giọng nói: "Ngươi nói thẳng ngươi muốn bao nhiêu đi? Nhưng mà, nếu ngươi muốn dựa vào một chút mánh lới ấy, vơ vét của cải của bạn học chung lớp, ta chỉ có thể nói... Đó là ngươi bớt đọc tiểu thuyết lại đi."

Trên gương mặt vẫn còn vài nét non nớt của Long Vũ Sinh lại nở một nụ cười châm biếm: "Ta cũng có đọc tiểu thuyết. Mấy chiêu trò của mấy nhân vật chính trong đó... Cũng đừng có dùng trên người chúng ta."

Nói rồi chỉ chỉ Tả Tiểu Đa, lại chỉ chỉ Lý Thành Long.

Toàn bộ đồng học cười vang: "Chúng ta đều có đọc tiểu thuyết! Ha ha ha..."

Tả Tiểu Đa bất đắc dĩ buông tay: "Các ngươi làm thế này làm ta chẳng có tí cảm giác của nhân vật chính nào cả đó.”

“Xuỵt...”


Mấy chữ cảm giác nhân vật chính này gây nên đến một mảnh hư thanh.

Ba mươi lăm ngón giữa chỉnh tề dựng lên, đưa về phía Tả Tiểu Đa. Trong này, thế mà lại có cả tiểu mập mạp Lý Thành Long!

Tả Tiểu Đa nhìn Lý Thành Long: "Này béo, ngươi cũng nghĩ như vậy?”

Lý Thành Long: "Tả ca, giấc mộng làm nhân vật chính của ta, đã vỡ vụn trước khi ngươi đến không lâu, vết xe đổ của ta còn đang ở đó, ngươi đừng có dẫm vào...”

“Ha ha ha...”

Đám người cười vang.

Tả Tiểu Đa cảm thấy bất đắc dĩ, rất lưu manh dứt khoát nói: "Hay là ngươi nói đi, ngươi nói bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, ngươi cũng đã nói chúng ta là bạn học, ta sao có thể kiếm tiền của bạn học được, coi như là lấy cho có thôi ha... Đúng rồi, có một điều này ta cũng cần nói rõ trước, tướng pháp này, tối kỵ việc không thu thù lao, tướng thuật xem người, vài câu sinh tử, nếu là không duyên cớ mà đưa, đồng nghĩa với tặng không nhân mạng, với người với ta, đều là bất lợi.”

Tả Tiểu Đa ngoài miệng thì nói đạo lý lớn lao, nhưng trong lòng thì thầm vui.

Mình lấy ít tiền thì sẽ không bị nói tham tài, nhưng mà có câu, tích tiểu thành đại cơ mà?

Lão tử hiện tại đang nghèo kiệt xác, dù là một người mười tệ thôi, dồn lại cũng là một khoản kha khá rồi đó!

Đừng nói mười tệ, lão tử đến một hào cũng thu luôn đó!

Long Vũ Sinh suy nghĩ một chút, châm chước nói: "Ta tùy tiện chỉ mười người, trước khi bọn họ đọ sức, ngươi nói ta biết bọn họ thắng hay bại, nếu toàn bộ đều nhìn đúng, tính theo đầu người, mỗi người cho ngươi hai tệ, ta trả. Nhưng phàm là sai một người nào thôi, thì ngươi chẳng những không có được đồng nào, còn phải bị mười người chúng ta đánh một trận, như thế nào?”


“Hai tệ?!”

Tả Tiểu Đa kinh hô một tiếng: "Cái này so dự đoán của ta ít hơn hẳn một trăm lần! Chỉ có hai tệ, mà đã muốn đánh ta một trận?”

“Ngươi chỉ cần nói ngươi có làm hay không?” Long Vũ Sinh cười cười nói: "Thật ra ngươi nên nghĩ như vậy nè: Không có hai tệ này, ngươi cũng vẫn bị đánh một trận, ngươi cho rằng những ta nói lúc ở trong lớp học, là nói cho vui đấy à?!”

Tả Tiểu Đa một mặt oán giận nói: "Chơi thì chơi! Lời đã nói ra rồi không được hối hận đâu đó, bạn Long là người có chiến trong top mạnh nhất lớp chúng ta, chắc là sẽ không quỵt nợ đâu nhỉ?”

Người nào đó ngoài mặt thì làm như bình thường, nhưng trong lòng xác thực như nở hoa.

Một người hai tệ, mười người chỉ tốn hai mươi tệ!

Hai mươi tệ không phải tiền sao? Quá thơm!

...

Tả Tiểu Đa nghiêm túc, nhìn mười người Long Vũ Sinh chỉ ra, đầu tiên là hỏi tên từng người, sau đó lại hỏi đối thủ, lúc này mới chững chạc đàng hoàng mà nói: "Long Vũ Sinh, ngươi hồng quang cực độ, tràn đầy tự tin, sẽ thắng, Vạn Lý Tú, trên mặt có vận xui, nhất định sẽ thua. Giả Quân Văn, ngươi thắng, Vương Quyên, ngươi sẽ thua. Tạ Cuồng Văn, ngươi thua... Cuối cùng, Lý Thành Long, hay là ngươi đừng đánh nữa, hôm nay ngươi vận rủi rất mạnh, tất nhiên sẽ thất bại thảm hại!”


Bình luận

Truyện đang đọc