KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Còn nữa, Phương Nhất Nặc từng nói, thu mua Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm tại thành Phong Hải vô cùng khó khăn, nếu như có thể thì nghĩ cách khác vẫn tốt hơn.

Nghĩ nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Phương Nhất Nặc: “Đang làm gì đó?”

“Đang chạy vạy cho cậu chủ đây...”

“Đến đây đi.”

Gửi định vị cho hắn.

Chỉ mười mấy phút sau, Phương Nhất Nặc đã đến biệt thự nhanh như chớp.

“Cậu chủ, ta lại giao cho ngươi mươi nghìn viên thượng phẩm, tất cả đều ở đây nè.”

“Ừm, vất vả rồi.”

“Chuyện tìm kiếm tinh thú đã có manh mối, thôn trang ở ngoài thành ta cũng mua được rồi, việc còn lại chính là đợi tinh thú được đưa đến, ta đã làm cho phạm vi bên ngoài thôn trang kín đáo hơn chút rồi, giữ bí mật ở mức độ cao nhất.”

“Ừm, ngươi thật có lòng.”

“Còn có việc khác là cậu chủ vẫn luôn bảo ta chú ý Ngô gia, Cao gia ấy, thời gian này không hề có động tĩnh gì, giống như thật sự không có ý định tìm ngươi để báo thù, mặc dù có trái với lẽ thường, nhưng với tình trạng của hai nhà mà nói thì thật sự là như vậy.”

“Chuyện bất thường nhất định có gian kế, vẫn không được lơ là, cẩn thận là quan trọng nhất!”

“Vâng, ta hiểu rồi, cẩn thận giữ thuyền được vạn năm.”

“Đúng rồi, người giáo viên dẫn đội đại diện tham gia Long Hổ Bảng của Thập 'Tam Trung Phong Hải lúc trước, tên gì ấy nhỉ? Lý Thành Thu đúng không?”

Tả Tiểu Đa cảm thán một tiếng: “Đường giang hồ xa xôi, kẻ thù không biết đang nơi nào, ngươi có thể giúp ta nghe ngóng thăm dò thử xem sao, ta rất nhớ hắn:

Tả Tiểu Đa nói: “Ta rất muốn... Đi thăm hắn.” “Chuyện này dễ thôi, chút nữa ta sẽ đi thăm dò thử.”

“Tất cả mọi chuyện đều phải thêm chút tiến độ, tài liệu có thể thu thập được: thì nhanh chóng thu thập đầy đủ, sau đó làm thành văn bản giao cho ta.”

Tả Tiểu Đa dặn dò: “Tướng mạo của ngươi mấy ngày này thật sự không tốt lắm, hướng chính Tây có Sát Tinh chiếu rọi; Ngươi cố gắng đừng đi về hướng Tây, né tránh hết mức có thể.”

“Vâng, vâng, vâng, cảm ơn Tả gia chỉ bảo.”

Phương Nhất Nặc vô cùng vui mừng, vẻ mặt tràn đầu cảm kích.

Mấy ngày gần đây Phương Nhất Nặc cũng cảm thấy tâm trạng bản thân không được ổn định lắm, giống như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, mà phần cảm giác khác thường của con người này đã cứu hắn rất nhiều lần, vốn còn đang nghỉ ngờ nhưng vẫn không cách nào xác định được nguyên nhân nằm ở đâu.

Nhất là lần trước khi ra ngoài buôn bán vào rạng sáng, luôn có cảm giác mờ mờ ảo ảo giống như có người đang dòm ngó...

Bây giờ được Tả Tiểu Đa nói vậy lại sinh ra cảm giác hiểu rõ.

Trong chớp mắt, loại cảm giác bất an trong lòng kia cũng tan biến theo, tâm linh lại hồi phục vẻ thanh thản trong veo, một cảm giác dựa vào cũng tự nhiên được sinh ral

Vẫn là có chỗ dựa tốt!

Mặc dù tu vi của chỗ dựa kia không được tính là cực cao, nhưng năng lực của phần chỉ điểm sống chết này lại phù hợp với nhu cầu của bản thân hơn!

Tùy tiện nói một câu đã ngăn ngừa được một trận tai họa...

Phương Nhất Nặc hài lòng thỏa dạ.

Tả Tiểu Đa lại luyện công một lúc, đánh hai lượt chùy, nhìn thử thời gian đã sắp 11h30, thế là ra ngoài mua một vài thứ cần thiết, dự trữ thêm một ít thức ăn;

Thi triển bộ pháp, đã biến mất không thấy bóng dáng tung tích đâu nữa.

Đi về phía sân nhỏ của bà Thạch bên kia.

Trường học.

Cũng đang là lúc cơm trưa, Văn Hành Thiên nhìn thức ăn vừa gọi ở trước mặt, nửa ngày cũng chưa động đũa, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Ngươi như này là sao vậy?” Hạng Cưồng Nhân đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, tùy tiện vỗ vỗ lên vai Văn Hành Thiên.

Nhưng không ngờ rằng động tác này đã trực tiếp dọa đến thầy Văn, nguyên khí ẩn giấu trong người náo loạn, gần như sắp ra tay chào hỏi.

“Làm gì đấy?”

“Ngươi như này sao giống mắc bệnh tương tư vậy... Có chuyện gì sao? Lế nào thật sự nhìn trúng ai rồi?” Hạng Cuồng Nhân rất có hứng thú với người nào đó.

“Có liên quan gì tới ngươi không?”

Văn Hành Thiên sao phải nói với thằng cha này bản thân thật sự nhìn trúng ai đó rồi chứ, hơn nữa thằng cha này tính tình sảng khoái thẳng thắn, lại có chút nhiều chuyện, mặc dù con người khá tốt, làm việc gì cũng đều có thể khiến người khác yên tâm, nhưng đôi lúc nhiều chuyện là thật sự không đáng tin cậy.

Một lần quá mức là có thể phá hư chuyện lớn.

Chuyện của Tả Tiểu Đa, đến cả Diệp Trường Thanh mà Văn Hành Thiên còn không định nói, thì sao có thể nói cho Hạng Cưồng Nhân được.

“Thật sự là nhìn trúng ai đó rồi à? Nói mau nói mau.”

Hạng Cuồng Nhân càng hăng hái hơn, nói chung thì hắn cũng đã bị kiếp trạch nam đè ép hơn 20 năm đến mức sắp hỏng luôn rồi, khó khăn lắm mới có tin sốt dẻo bùng nổ như vậy ở trước mặt.

“Nói cái quần!”

“Ôi tính tình nóng nảy này của ta..."

Hạng Cuồng Nhân trừng mắt: “Ông đây là hiệu phó đấy, ngươi chẳng qua chỉ là một bộ trưởng Võ đạo mà dám tỏ vẻ như vậy trước mặt ta? Rồi nói chuyện với hiệu trưởng kiểu gì?”

“Cút đi! Ngươi chỉ là phó thôi, có cái khỉ gì đáng nói đâu, ngươi hay quá thì lên làm chính đi, nếu như ngươi thật sự có ngày đó thì ngươi hỏi ta cái gì ta đều sẽ nói hết, tất cả đều nói với ngươi.”

“Vậy không được, Diệp lão đại còn chưa chết đâu, ta không làm chính nổi.” Hạng Cuồng Nhân liên tục lắc đầu.

“Cho dù Diệp lão đại có chết cũng không đến lượt ngươi đâu, không ngại nói cho ngươi biết, mấy ngày trước Diệp lão đại có đặc biệt đến tìm ta, hy vọng ta có thể gánh vác lớp của hắn, ta nói với hắn, ta không thèm.” Văn Hành Thiên xì mũi xem thường.

“Ngươi điêu mồm, như thế nào cũng không đến lượt ngươi đâu!”

Hạng Cuồng Nhân không phục.

“Hơ... Vậy có thể đến lượt ngươi sao? Ngươi nói xem ngươi có đi không?”

Cuối cùng Văn Hành Thiên không có nhẫn nại nói: “Ngươi nên nghĩ kĩ đi, bây giờ chắt trai chắt gái của ngươi đều đang trong lớp của ta, lão già à, không có chuyện gì thì cút xa một chút, nếu không ta luyện chết bọn hắn cho ngươi đau lòng chết luôn.”

“Tự nhiên luyện, tự nhiên luyện!” Hạng Cuồng Nhân không để ý nói: “Hạng gia †a nhiều con cháu, không sợ luyện, luyện không sợi”

Văn Hành Thiên lật lật mí mắt không biết nói gì: “Ngươi đem hiệu phó Vệ đi đâu rồi? Sao dạo gần đây không thấy hắn xuất hiện trong trường.”

“Đâu có gì đâu, ta chỉ bảo hắn đi tìm đám người Ngô Lữ Cao để bàn bạc, tất cả mọi người tập thể đều lùi về sau một bước, rõ ràng là yêu cầu chính đáng như vậy nhưng tên kia lại không đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc