KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Nếu như không vượt qua được tai họa chết chóc, Tả Tiểu Niệm vẫn phải mất mạng, chết yểu giữa đường!

Tuy nhiên là bây giờ có thể nhìn thấy dấu hiệu của mây tía ngút trời, Tả Tiểu Đã lại đã rất mãn nguyện rồi!

Bởi vì điều này, trước đây không có. Nói cách khác, trước đây Tả Tiểu Niệm không có tương lai!

Bây giờ, mặc dù tai họa chết chóc vẫn còn đó, nhưng tương lai có thể mong đợi được.

“Kết cục của ngươi, ta đã sớm xem qua rồi. Vào cái ngày mà chị Niệm Niệm đột phá... ngươi vì hộ pháp cho chị Niệm Niệm đột phá đã dốc sức chiến đấu đến chết.”

Tả Tiểu Đa thở dài.

Sắc mặt của Mục Yên Yên không chút thay đổi, chỉ là trong mắt lóe lên một chút gì đó.

“Gòn chị ngươi thì sao?”

“Bởi vì bị quấy nhiễu khi đang đột phá, tẩu hỏa nhập ma mà chết.”

Quai hàm Tả Tiểu Đa nhảy lên một trận thình thịch, nói: “Bây giờ, cách thời gian mà ta đã dự báo vẫn còn năm mươi mốt ngày nữa. Uhmm, sắp qua


ngay hôm nay rồi, còn lại năm mươi ngày.”

Mục Yên Yên yên lòng ngồi thẳng người, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ ta có hai vấn đề, cần ngươi trực tiếp trả lời.”

“Ngươi nói đi."

“Kết quả mà ngươi đã dự báo này, là mệnh hay là số phận?”

Mục Yên Yên hỏi.

“Nếu như là mệnh, có biện pháp nghịch thiên cải mệnh không?”

“Nếu như là số phận, có thuật đảo lộn càn không không?”

Tả Tiểu Đa im lặng một lúc lâu, nói: “Đã là mệnh, cũng là số phận."

“Cụ thể là thế nào?”

“Kiếp nạn này của chị Tiểu Niệm, cũng không phải tử kiếp đã định trong số mệnh! Nhưng là ứng kiếp tan biến, nói cách khác, nếu như có thể qua được kiếp này, sau này sẽ bay cao, cũng chính là điều mà họ gọi là đại nạnkhông chết nhất định có phúc mai sau!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng nói: “Nếu đã là kiếp nạn, có tồn tại hai khả năng là qua và không qua được. Tự nhiên cũng không tồn tại lời nói số phận đã định.”

“Nhưng mà theo hiện tại mà nói, là cực kỳ khó thay đổi, đúng không?” Mục Yên Yên truy hỏi.

Tả Tiểu Đa vô cùng đau khổ nói: “Ta đã từng nghĩ đến việc sử dụng nhân tố biến số để tác động đến kiếp nạn này, cũng chính là trước kia trực tiếp nói với chị Tiểu Niệm äng lúc nàng đột phá sẽ có nguy hiểm, chị Tiểu Niệm đã tin tưởng ta, nên đã trao đổi chuyện này với ngươi, nhưng mà bây giờ, ta có phát hiện điều bất trắc, ngày đột phát của năm mươi ngày sau đã biến thành một hằng số cố định, không có biện pháp lại thay đổi lần nữa, đối với việc này ta nghĩ hoài mà vẫn không ra giải pháp!”

“Ngày đột phá, làm sao lại sẽ không thể thay đổi vậy? Nó sẽ xảy ra trước hoặc sau đó một chút, không phải rất bình thường sao?”

Mục Yên Yên lập tức giật mình khi nghe điều này.

Mục Yên Yên cản bản không có suy xét đến vấn đề này, nàng tất nhiên biết thời gian Tả Tiểu Niệm đột phá, lại không sớm nghĩ khả năng thúc đẩy đột phá trước thời hạn hoặc là hoãn lại, trên thực tế vốn nàng là nghĩ đến có thể thay đổi thời gian đột phát đã định của Tả Tiểu Niệm một lần nữa, lấy thiên thời tác động lên tử kiếp này.


Lúc này nghe Tả Tiểu Đa đột nhiên nhắc đến vấn đề này, lập tức ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Thời gian đột phát không thể thay đổi? Ai nói là không thể thay đổi? Sao lại đổi thành thời khắc cố định rồi?”

Chỉ có thân hình yêu kiều của Tả Tiểu Niệm là bỗng nhiên chấn động, đôi mắt bỗng chốc sáng lên.

Mục Yên Yên lập tức đã phát hiện không đúng, quay đâu lại hỏi: “Niệm Nhỉ?”

Tả Tiểu Niệm cắn môi nói: “Chuyện này... hôm đó ta đến gặp lão hiệu trưởng Hà, đã từng nghe nàng nói qua; với số phận Cửu Cửu của ta, một khi đột phát sẽ liên lụy đến Phượng Mạch của thành Phượng Hoàng, nghe nói là bởi vì liên quan đến Phượng Mạch Xung Hồn... lẽ nào là nguyên nhân này dẫn đến không có cách nào thay đổi?!

Tả Tiểu Niệm nhớ lại.

“Cho nên sự kiện đột phá bị khóa lại ở ngày Phượng Mạch Xung Hồn? Nguyên hiệu trưởng Hà từng nói... Cho dù lực lượng của ta có tích tụ vượt qua Đan Nguyên cảnh cũng khó lòng mà đột phá bình cảnh. Bởi vì dù ta tích tụ bao nhiêu lực lượng, cũng không thể vượt quá Phượng Mạch tích lũy bốn mươi ngàn năm.”

“Cho nên có lẽ là không thể thay đổi được ngày đột phá.”

Rốt cuộc Mục Yên Yên cũng không thể duy trì biểu cảm lạnh nhạt trên mặt được nữa, nàng kinh ngạc hỏi: “Có việc này nữa à?”

“Dạ, đây là lý thuyết về Khí Mạch. Nguyên hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt nói ngày ta dự định đột phá, chính là ngày Phượng Mạch Xung Hồn, đồng thời cũng là thời điểm cố định mà Tiểu Đa nói đến.” Tả Tiểu Niệm nói.

“Vậy sao ngươi không nói sớm?”

“Ta cũng mới biết không đến vài ngày, hơn nữa mấy ngày nay nhiều chuyện quá...”

Tả Tiểu Niệm thấy mình đuối lý nên chỉ đành gục đầu xuống, không dám nói tiếp.


“Nếu như vậy thì chuyện này có khả năng xoay chuyển.”

Sắc mặt Tả Tiểu Đa lập tức sáng lên, thậm chí còn có phần phấn khởi: “Ta nghĩ, ta thật sự hiểu ra rồi!”

“Vốn dĩ ta chỉ là căn cứ vào tướng pháp, căn cứ phán đoán tình hình chứ không nghĩ nhiều hơn. Sau đó được nguyên hiệu trưởng Hà chỉ điểm, ta hiểu thêm một ít về Thuật Vọng Khí, nhưng không sử dụng Thuật Vọng Khí lên người chị Tiểu Niệm, lại càng không kết nối đến Sơn Xuyên Đại Thế... Đúng vậy, đúng vậy, chẳng trách ta vẫn luôn nhìn thấy vận mệnh chị Tiểu Niệm như có cùng nhịp thở với thành phố này, thì ra là do có nguyên nhân sâu xa này.”

“Bây giờ nghĩ đến đây, tất cả đều thuận lý thành chương, chị Tiểu Niệm thân là một trong số ít thiên tài của Viêm Võ Đế Quốc, lại chưa bao giờ rời khỏi thành Phượng Hoàng nhỏ bé này.”

“Quả nhiên là có lý do nên mới ở lại.” Mặt mũi Tả Tiểu Đa có phần hớn hở: “Bây giờ đã hiểu rõ nguyên nhân gốc rễ, làm ta sáng tỏ thông suốt. Căn bản là lực lượng của Phượng Mạch đã mơ hồ khống chế ngươi.”

Tả Tiểu Đa nói như vậy, Tả Tiểu Niệm và Mục Yên Yên cũng lập tức hiểu ral

Suốt bao nhiêu năm, có nhiêu tông môn siêu cấp, tông môn lánh đời muốn mang Tả Tiểu Niệm đi, từ đầu đến cuối bản thân Tả Tiểu Niệm đều không đồng ý, đây chỉ là một phương diện — một cô gái nhỏ, có năng lực kiên trì đến đâu?

Nhấc nàng lên mang đi chẳng phải là được rồi sao?

Đến môn phái rồi, nhiều lắm cũng là khóc nháo vài ngày.

Không phải cuối cùng không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận sao?


Bình luận

Truyện đang đọc