KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

"Tin rồi thì sao chứ? Ngươi muốn như thế nào?”

Người dẫn đầu là vị Đan Nguyên cảnh kia tức giận nhìn Tả Tiểu Đa, đau đớn dữ dội khiến toàn thân hắn run rẩy co giật, nhưng vẫn gắng gượng: “Muốn giết cứ giết, trêu đùa mới một người sắp chết như vậy thú vị lắm sao?”

“Người sắp chết, lời nói đúng là rất hay, quả nhiên. là một câu nói trúng, ngươi nói đúng rồi đó, thật sự rất thú vị!"

Rõ ràng Tả Tiểu Đa cảm giác được, sau khi người này nói ra hai chữ “tin rồi”, một lưỡng cảm giác mát lạnh từ trên trời đổ xuống hòa quyện vào kinh mạch trên cơ thể.

Với kết quả xem tướng của ba người này lại có thể khiến cho điểm khí vận của bản thân gom góp được đến nửa giọt.

Đến cả Tả Tiểu Đa cũng rất bất ngờ với kết quả này nên đương nhiên là thú vị rồi.

Xem ra, cho dù là xem tướng ngang ngược như vậy nhưng vẫn sẽ có lợi về điểm khí vận.

Ta thật sự là một thiên tài tính toán mà.

Nếu điểm khí vận đã tới rồi thì Tả Tiểu Đa đâu cần chần chừ gì nữa, lấy Long Huyết phi đao ra: "Ba vị, lên đường bình an”

Phù phù phù!

Tia máu trên Long Huyết phi đao lóe lên, ba người gần như chết theo thứ tự, năm tay đi đến cửu tuyền.

"Giúp các ngươi xem tướng là có duyên, để các ngươi bình thản ra đi một chút, đường âm phủ xa xôi, đi thong thả, không tiễn”


Tả Tiểu Đa thở dài: “Ta tính toán chuẩn như vậy, xem tướng tỉnh thông như vậy mà các ngươi cũng không thèm trả thủ lao cho ta, giờ các ngươi chết rồi, những đồ vật sau khi chết ở trên người này cứ xem như một chút thù lao nhỉ?”

Nói xong lập tức bắt đầu vơ vét thi thể.

“Ngươi có thấy buồn nôn không vậy? Tả Tiểu Niệm cau mày.

“Bát cơm bát cháo, nên nghĩ có được không dễ. Sợi tơ mảnh vải, luôn nhớ làm ra gian nan”

Tả Tiểu Đa lời nói sâu xa: "Người có tội nhưng tiền không có tội, trên thế gian này, tuy tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không được."

“Chúng ta tuyệt đối không nên cướp quyền lưu thông của số tiền này khỏi thị trường!"

“Số tiền này cứ chôn vùi trong đất như vậy thì rất không công bằng đối với những công nhân sản xuất ra bọn nó! Cực khổ như vậy lại bị chà đạp!"

“Chúng ta phải tôn trọng lao động!”

... Sau một lúc thu hoạch bận rộn...

“Con mẹ nó nghèo thật sự luôn, sao có thể nghèo như vậy chứ?”

“Dù sao cũng là một Đan Nguyên hai Thai Tức, ba người này lại chỉ có một chiếc nhẫn không gian, trên người không có thêm cái gì cả...”

Tả Tiểu Đa rất thất vọng, bỏ tất cả số tiền mặt không đến một nghìn vừa tìm được vào trong túi, sau đó đưa nhẫn không gian cho Tả Tiểu Niệm: “Còn chút đồ chơi này..”

“Đi thôi, đi về rồi xem thu hoạch.”

Bây giờ Tả Tiểu Niệm chỉ một lòng muốn tra cứu về chuyện Long Huyết phi đao của Tả Tiểu Đa, nằm lấy Tả Tiểu Ba đay vút lên trời, biến mất trong chốc lát.

Sau khi hai người biến mất mười phút.

Một bóng đen bay đến từ nơi xa khoảng trăm mét, lắc đầu cười khổ.

Sau đó ngẩng đầu nói: “Cô Mục cũng đến rồi à, cùng đến đây xem này, bàn bạc trao đổi một chút”

Người vừa đến không phải Tân Phương Dương thì là ai nữa.

Nơi xa, một bóng trắng từ từ hiện ra, chính là Mục Yên Yên.


Hai người một người lo cho Tả Tiểu Đa, một người lo cho Tả Tiểu Niệm, mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ âm thầm bảo vệ ở đây.

Suy cho cùng thì tối nay Ninh gia cũng chỉ phái vài con tôm nhỏ đến đây thôi, căn bản không cần hai người bọn hẳn nhúng tay vào thì đã bị Tả Tiểu Đa kết hợp với Tả Tiểu Niệm giải quyết xong rồi.

Nói cách khác, cho dù Ninh gia điều động cá tộc. cũng chỉ có kết quả là sẽ chết tại nơi này!

Còn Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm tuyệt đối sẽ không có chút tổn hại nào.

Dù sao thì Tân Phương Dương hôm qua đã không thể so với lúc này nữa, thực lực của hẳn đã tiến bộ với biên độ lớn, không hề yếu hơn cường giả Hóa Vân

trung giai một chút nào, thực lực như vậy, nhìn tổng quát các cao thủ ngoài sáng trong tối của toàn bộ thành Phượng Hoàng, không dám nhận hạng nhất nhưng ba vị trí đầu dù sao cũng phải cót

Mà những chuyện này, hai người Tả Tiểu Đa không hề biết gì hết, cũng không thể để bọn hắn bi nếu không thì khó tránh khỏi sinh ra tư tưởng lười biếng vì biết có dỗ dựa, vậy thì ngược lại sẽ không tốt.

Mục Yên Yên nhẹ nhàng đi đến, có chút kỳ lạ nhìn Tân Phương Dương: “Thầy Tân, ngươi đột phá Tiến bộ hơn rất nhiều nha!"

Vừa rồi khi Mục Yên Yên ẩn núp không hề phát hiện sự tồn tại của Tần Phương Dương, mà Tân Phương Dương lại phát hiện ra nàng.

Tu vi giữa hai người gần như đã từng chẳng khác gì, ngang hàng nhau, tương đương với nhau.

Nhưng lúc này lộ ra loại tình huống như này, Mục Yên Yên thì không hề bị thụt lùi, vậy khả năng duy nhất chỉ có một: Tân Phương Dương đột phá rồi!

Tần Phương Dương thở dài: “Haizz, một thời gian rồi không kiểm tra, sao bỗng nhiên lại đột phá rồi

Trong giọng nói tràn đầy loại cảm xúc chán nản, giống như đột phá là một chuyện rất tồi tệ

Mục Yên Yên có hơi kinh ngạc, miệng ngập ngừng, có ý định muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy bản thân không trả lời được câu nói này, không có lời nào để nói.


Một thời gian rồi không kiểm tra, sao bỗng nhiên lại đột phá rồi....

Làm màu như này phải thật sự có đủ khí chất khiến người khác thoải mái!

Không hổ danh là thầy của Tả Tiểu Đa!

Nhưng mà ngươi nói trước mặt người ta như vậy, khiến những người mắc kẹt ở đỉnh Anh Biến không thể ột phá như bọn ta làm sao có thể chịu được loại đả kích này đây?

Mục Yên Yên lén lút khinh bỉ liếc Tân Phương Dương một cái, trong lòng lập tức có vài phần không được thoải mái, vốn dĩ nhìn Tần Phương Dương rất vừa mất, bây giờ lại kỳ lạ giống như học trò Tả Tiểu Đa của hắn, vô cùng xấu xí.

Hai thầy trò này đều mắc phải một loại bệnh, không khoe khoang thì sẽ chết.

Tân Phương Dương bước đến quan sát ba thi thể trên mặt đất

Nhỏ giọng nói: “Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ”

Mục Yên Yên cũng bước đến nhìn, đôi mắt không nhịn được nhíu chặt.

Ba thi thể đều không còn chút máu tươi nào, gân cốt lỏng lẻo, trông cứ như đã chết mấy ngày rồi, thậm chí còn có dấu hiệu khô héo teo lại.

Mà khi nhìn tình trạng này, Mục Yên Yên lại đột nhiên nhớ đến tình hình ngày đấy khi bản thân truy bắt Trần Ngọc Đình và đám người kia...


Bình luận

Truyện đang đọc