THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 1007

Đại diện của tam phòng là Trần Quốc Cường- em họ của Trần Quốc Vinh, có vai vế ngang hàng với Trần Quốc Vinh, và cũng là một trong những nguyên lão của nhà họ Trần, có quyền rất lớn.

Buổi họp mặt này là do ông cụ ba Trần Quốc Cường của tam phòng, ông cụ hai Trần Quốc Vĩ của nhị phòng và Trần Thắng đại diện chi họ phụ đứng ra dẫn dầu.

Mục đính của họ là nhân cơ hội ngày mà cướp lấy vị trí gia chủ từ tay đại phòng.

Theo như gia quy của nhà họ Trần, vị trí gia chủ chỉ có thể giao cho con trai trưởng. Những phòng và nhánh phụ còn lại sau khi đạt đến một tư cách nhất định sẽ được tiến vào hàng nguyên lão, giúp đỡ gia chủ quản lý gia tộc.

Nếu Trần Quốc Vinh hoặc Trần Vinh là gia chủ thì bọn họ đâu dám vi phạm gia quy.

Nhưng bây giờ thì sao?

Một đứa con gái đã lấy chồng lại trở thành gia chủ của gia tộc. Quan trọng nhất là đứa cháu ngoại như Triệu Thanh Hà cũng tiếp quản tập đoàn Trần thị.

Chuyện này khiến các phòng khác khó chấp nhận nổi.

Trước đó, dưới sức ép mạnh mẽ của Vương Bác Thần, bọn họ chỉ đành nghe theo.

Nhưng hiện tại tập đoàn Trần Thị đã bị niêm phong, đây chính là một cái cớ để vùng lên.

Muốn lợi dụng cơ hội này cướp lấy vị trí gia chủ.

Cho dù không cướp được thì khiến cho Trần Vinh trở thành gia chủ thế hệ mới của nhà họ Trần cũng được.

Trần Vinh thiếu quyết đoán, không quả quyết, rất dễ khống chế, như vậy cũng phù hợp với lợi ích của bọn họ.

Mà trong khoảng thời gian này, Trần Vinh chạy khắp nơi, bí mật liên kết với các chi để cướp quyền, thế là các chi nhân cơ hội ủng hộ Trần Vinh, chính là bởi vì Trần Vinh dễ khống chế và đã có được không ít lời hứa hẹn và lợi ích từ phía Trần Vinh.

Vì vậy, Trần Bằng Trình, cháu trai của Trần Quốc Cường của tam phòng đã bắt đầu làm loạn rồi.

Người của chi thứ ba vừa làm loạn, người của chi thứ hai nhân cơ hội hùa theo: “Không sai, Triệu Thanh Hà, chúng tôi cũng không phải nhắm vào cô, chúng tôi biết cô có năng lực, thế nhưng, ở đây là Ma Đô, dù sao cô cũng chỉ là người đến từ địa phương nhỏ bé, nói khó nghe một chút thì so với Ma Đô, thành phố Hà Châu chính là vùng quê. Chút năng lực đó của cô căn bản không đủ ở đây, cô thậm chí còn không biết mình đã đắc tội với người nào, chẳng lẽ điều này không chứng minh được rằng năng lực của cô không đủ sao? Chúng tôi cũng không phải nhắm vào cô, chỉ là cảm thấy cô đã không còn thích hợp để quản lý tập đoàn Trần Thị nữa.”

Có người dẫn đầu, những người còn lại nhao nhao mở miệng nói: “Đúng vậy, nếu cô đã là người quản lý của tập đoàn Trần Thị, vậy cô nên đặt lợi ích của tập đoàn Trần Thị lên hàng đầu chứ không nên xem trọng danh tiếng của một cá nhân. Hiện tại cô chọn cái nhỏ bỏ cái lớn, khiến chúng tôi làm sao có thể tín phục cô nữa?”

Lại có người chỉ trích, nói: “Tôi nghe nói tập đoàn chúng ta bị niêm phong là bởi vì trong Hội giao lưu tinh anh hôm qua, cô đã từ chối lời mời khiêu vũ của cậu Tống và tát vào mặt cậu Tống, nói năng lỗ m ãng nên mới rước tai họa. Nếu mọi người đều giống như cô thì nhà họ Trần có thể phát triển đến quy mô như hiện tại sao? Nếu người quản lý của tập đoàn Trần Thị đều giống như cô, vậy tập đoàn Trần Thị còn có tương lai sao?”

Một số người khác thì lời lẽ chuẩn xác: “Nói một câu khó nghe, mặc dù nhà họ Trần chúng ta được xưng là tam hùng của Ma Đô cùng với nhà họ Bạch và nhà họ Tống, nhưng trên thực tế mọi người đều biết, nhà họ Tống là mạnh nhất. Nhà họ Tống có bối cảnh phi thường, lại có thế gia nâng đỡ, nhà họ Trần chúng ta căn bản không phải là đối thủ. Cậu Tống mời cô, đó chính là nể mặt cô. Hiện tại tập đoàn Trần Thị bị niêm phong rồi, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là ý của cậu Tống.”

Bình luận

Truyện đang đọc