THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 38

Lý Thành gật đầu nói: “Trời giúp nhà họ Lý ta, hôm nay, không được phép để xảy ra bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.”

“Tất cả phấn chấn lên cho ta, dù trời có sập cũng phải tiếp đón Thần chủ cho tốt cái đã.”

Tất cả mọi người đều phấn khởi, Thần chủ, đó là sự tồn tại chói lọi và bí ẩn nhất ở Nước R, chưa có ai nhìn thấy mặt thật của anh ta!

Mỗi lần xuất hiện, chỉ đeo một cái mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh! Khiến mọi người càng thêm tò mò về gương mặt thật của anh.

Hôm nay, tiếp đãi Thần chủ thật chu đáo, chính là đại sự hàng đầu của nhà họ Lý!

“Ông nội, ba, hôm nay hình như là ngày giỗ của cô Lý Kì đúng không?”

Lý Trạch Hoa, con trai của Lý Kiệu nói: “Năm đó, cũng may giành được công ty từ tay cô Lý Kì, nếu không, thì tất cả những thứ này đều là của thằng con hoang Vương Bác Thần đó rồi.”

“Mặc dù cô đã đưa nhà họ Lý trở thành gia tộc giàu có số 1 ở Hà Châu, nhưng cô vậy mà lại muốn giao công ty cho thằng con riêng đó, thật sự là quá ích kỷ, may mà nó đã chết, nếu không thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

“Nhắc tới cái đứa không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ đó làm gì, chưa cưới đã chửa, mang thai con hoang, vậy mà còn sinh nó ra, khiến nhà họ Lý mất hết mặt mũi, chết rồi cũng coi như là hời cho nó rồi.”

Lý Kiệu nhìn tuyết rơi bên ngoài, ung dung nói: “Hôm nay là ngày giỗ của nó, cái chết của nó lại mang đến chút vận may cho nhà họ Lý, nếu biết sớm như vậy, thì đáng lẽ phải giết nó sớm đi.”

“Còn đứa con hoang đó, cũng không biết có bị chết đuối hay không, thi thể vẫn chưa tìm thấy.”

Lý Trạch Hoa thờ ơ cười nói: “Cho dù chưa chết, thì bốn năm lại có thể làm được gì chứ? Con sẽ giết nó thêm lần nữa.”

Lúc này, Lý Thành đứng dậy nói: “Yên lặng hết đi, hồi nãy thằng hai vừa gọi, xe chuyên dụng của Thần chủ đã rời khỏi Thống đốc Phủ rồi, mọi người mau chuẩn bị tiếp đón đi.”

Đúng lúc này, một giọng nhàn nhạt đột nhiên vang lên.

“Tôi đến rồi.”

Cửa.

Gió lạnh cuộn theo sương tuyết.

Thanh niên mặc áo tang trắng.

Ôm một linh vị.

Bước trên thảm đỏ đi vào.

Long hành bước hổ, khí thế chỉ có tôi độc tôn, lan tràn phát ra.

Như thể anh chính là trung tâm của thế giới.

Tuyết rơi dày đặc thế này, như là rơi vì anh vậy.

“Vương Bác Thần?”

Lý Kiệu lập tức đứng dậy, vẻ mặt chấn kinh.

Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn nhận ra.

Năm đó em gái Lý Kì đã liều mình đẩy con trai mình xuống sông Tiềm Long.

Mãi vẫn chưa tìm được thi thể, quả nhiên chưa chết!

Mọi người đều nhìn thấy linh vị trong lòng của Vương Bác Thần.

Bình luận

Truyện đang đọc