THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 937

“Nhất định là giả, anh đã từng nghe đóng lò kéo dài nửa tiếng, có thể thành công luyện dược chưa?”

“Tuyệt đối là treo đầu dê bán thịt chó, cố ý dùng đan dược đã sớm luyện xong, thay thế dược vật bên trong, sau đó khinh chúng ta dễ lừa!”

“Chúng ta cũng không phải người ngu, đóng lò hỏng sao có thể luyện dược thành công, ai tin?”

Các y sĩ trong Liên minh Y học xì xào bàn tán, cũng không có cách nào tin tưởng.

Bởi vì bọn họ bản thân cũng có thể luyện dược, biết đóng lò bị phá hư, căn bản không thể nào luyện dược thành công.

Bây giờ Vương Bác Thần luyện dược, đóng lò bị trì hoãn cả nửa tiếng, thế mà lại thành công, sao có thể được?”

“Mấy người câm miệng!”

Khấu Thanh cũng không nhịn được nữa, nổi giận nói: “Vừa rồi người đóng lò là ai chọn? Chẳng lẽ mấy người mù sao? Người đóng lò chính là người thế gia hào tộc tự mình chọn, rõ ràng là tay chân của bọn họ! Chẳng lẽ người của bọn họ còn có thể giúp thầy Vương? Động một chút cái não heo của mấy người đi!”

Lời này vừa nói ra, không ít y sĩ lập tức tỉnh ngộ.

“Đúng thế, hai người vừa rồi đóng lò, trên thực tế là y sĩ chuyên của nhà họ Lâm, hai người bọn họ không thể nào giúp Vương Bác Thần.”

“Vừa rồi chính là hai người bọn họ, từ lúc mới bắt đầu đã hùa theo người của thế gia hào tộc, bọn họ đóng lò không hỏng đã phải cảm tạ trời đất, chẳng lẽ còn giúp Vương Bác Thần đổi dược sao?”

Đến lúc này, chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều đã phản ứng lại được.

Vì phá hỏng Vương Bác Thần đóng lò, lúc đóng lò, chính là người thế gia hào tộc chọn người.

Sao có thể giúp Vương Bác Thần?

Mà bây giờ Vương Bác Thần lại luyện dược thành công, này nói lên cái gì? Rõ ràng y thuật của Vương Bác Thần, đã vượt bậc thiên hạ!

Còn mạnh hơn sáu vị thần y!

Cho dù y thánh Hoa Mạnh Trường, cũng không có thủ pháp luyện dược như vậy!

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta cứ thua như vậy?”

Vương Đằng không cam tâm, nhưng không có bất kỳ cái cớ nào vu hãm Vương Bác Thần.

Ngay cả người đóng lò cũng là người của bọn họ, Vương Bác Thần hoàn toàn không có cơ hội đổi dược.

“Nên làm cái gì bây giờ? Bây giờ nên làm gì?”

Trương Lăng Vân nóng nảy, dựa vào đánh cược vừa rồi, bọn họ thua, phải trả bằng mạng.

Đột nhiên Trương Lăng Vân quỳ xuống trước Vương Bác Thần, bây giờ anh ta chỉ cảm thấy một trận sợ hãi!

Bọn họ phá hoại như vậy, cũng không thể ngăn được Vương Bác Thần luyện dược thành công, người như thế, muốn gi3t chết anh ta, quá đơn giản.

“Vương Bác Thần, tôi nhận sai, thật xin lỗi, tôi không nên hoài nghi cậu, cậu tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi cũng không dám đối phó với cậu nữa, tha cho tôi đi.”

Anh ta thật sự bị dọa sợ rồi, vừa rồi bọn họ đắc tội với Vương Bác Thần quá rồi, Hồ Quốc Trụ hận không thể giết bọn họ, chỉ là không có cớ.

Bình luận

Truyện đang đọc