THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 297

Vừa nghĩ đến những điều này, những cảm xúc hối hận, sợ hãi, kinh hãi, lo lắng… lập tức tuôn trào.

Hạ Liễu hối hận đến mức nhỏ máu trong tim!

Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi!

Ba mươi nghìn tỷ!

Ba mươi nghìn tỷ đó!

Không chỉ là Hạ Liễu, Liêu Thanh và Châu Ngọc Hồng đã bị dọa cho không dám lên tiếng rồi!

Người thuận tay có thể lấy ra ba mươi nghìn tỷ tiền mặt, mình vậy mà nói anh ta là tên nghèo, còn mỉa mai anh ta!

Mình đã ngu xuẩn đến mức nào?

Tất cả tài sản của mình cộng lại, ngay cả số lẻ của người ta cũng không bằng, mình vậy mà còn mỉa mai anh ta.

Càng như vậy, Liêu Thanh và Châu Ngọc Hồng càng sợ.

Bọn họ muốn xin lỗi, nhưng cả lời xin lỗi của Trình Vụ, người ta cũng không thèm nhìn, huống chi bọn họ.

“Những thủ tục linh tinh về bảo hiểm xe, cô thuận tiện xử lý giúp tôi luôn.”

Vương Bác Thần nhìn Khổng Nguyệt Nhi nói, thế nào cũng cảm thấy cô bé này ngốc ngốc giống như Lan Tầm lúc vừa đến công ty.

Có điều Lan Tầm bây giờ hình như cũng có chút ngốc nghếch, cứ sợ sệt.

“Ồ ồ, tôi, tôi xử lý ngay.”

Khổng Nguyệt Nhi vội nói, cô ta vẫn mù mờ, còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã tiếp xúc với một nhân vật gì, chỉ cảm thấy anh Vương này rất siêu.

Trẻ như vậy, còn nhiều tiền như này, số thật tốt.

Khổng Nguyệt Nhi thầm ngưỡng mộ, tốn một tiếng thì làm xong tất cả thủ tục rồi.

“Anh Vương, đã làm xong hết cho anh rồi, còn tặng phí bảo dưỡng một năm, sau này anh có chuyện gì, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.”

Khổng Nguyệt Nhi cẩn thận nói, tuy cô ta đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, biết cơ hội như này không nhiều. Muốn kiếm chút tiền thì buộc phải nắm bắt.

Vương Bác Thần mỉm cười gật đầu, nhìn trông vẫn không ngốc lắm, sau này có thể bảo Thanh Hà tìm cô ta.

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn ba người Trình Vụ vẫn đang quỳ, ồ, còn cả Hạ Liễu vừa rồi bị dọa sợ mà quỳ xuống, trực tiếp lên xe lái đi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Vụ quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch.

Anh ta đã quỳ một tiếng, nhưng Vương Bác Thần không thèm quan tâm anh ta!

Vương Bác Thần không chấp nhận!!

Cậu ta không chấp nhận lời xin lỗi!!

Mình phải làm sao đây?

Đây đã là lần thứ hai đắc tội với cậu ta rồi, mình phải làm sao đây!

Trình Vụ nghiến răng, đứng dậy, ở bên cạnh tìm một chiếc gậy thép, đánh mạnh vào chân của Liêu Thanh, mắng: “Tôi cho cậu gây họa này, tôi cho cậu không ngừng đắc tội với người khác này, tôi cho cậu có mắt không thấy thái sơn này!”

“Á á á, đừng đánh nữa, anh họ đừng đánh nữa, em sai rồi, em sai rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc