CHƯƠNG 424
Đặc biệt là Trần Tam Gia, ông ta là đại ca xã hội đen Hà Châu. Mặc dù lâu nay ở ẩn nhưng chỉ cần ông ta dậm chân một cái thôi là cả Hà Châu này đều rung chuyển.
Không phải là không có ai khiêu chiến với Trần Tam Gia. Từng có một người tên Quá Giang Long đến từ phương bắc muốn lên làm trùm Hà Châu khiến xã hội đen Hà Châu nghe tin sợ mất mật. Chỉ cần lật đổ được Trần Tam Gia thì có thể trở thành đại ca xã hội đen Hà Châu.
Nhưng ngày hôm sau, xác của Quá Giang Long đã được tìm thấy ở sông Tiềm Long!
Trần Tam Gia chỉ bỏ lại một câu: “Nếu không sợ chết thì cứ việc tới.”
Kể từ đó, không ai dám khiêu chiến địa vị của Trần Tam Gia nữa!
“Biết sợ là tốt, Hà Châu là địa bàn của Trần Tam Gia. Làm người nên biết an phận, phải biết co biết duỗi. Lần này đắc tội với anh coi như tôi sai. Tôi xin lỗi anh, tôi sẽ không nhận công việc này nữa. Từ nay, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
“Đến chưa?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói.
“Gì cơ?”
Ba Mắt sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, mặt đỏ tới mang tai: “Thằng nhãi, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết. Không phải chỉ đào một cái mộ thôi sao? Vả lại ông đây cũng chưa đào lên mà. Nếu Trần Tam Gia tới thì mày chắc chắn sẽ chết! Bây giờ thả tao đi, tao sẽ nói Trần Tam Gia giữ lại cái mạng chó của mày.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn anh ta.
Nhìn đến mức khiến Ba Mắt rợn tóc gáy, không kiềm được quát lên: “Tam Gia sắp đến rồi đấy. Thằng nhãi, mày không nể mặt đúng không? Mày nhất định muốn đối đầu với tao sao?”
Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã Land Rover lao tới.
Hai mắt Ba Mắt sáng lên, vui mừng khôn xiết, anh ta chỉ Vương Bác Thần rồi hừ lạnh: “Tam Gia đến rồi, thằng nhãi, ngày tàn của mày đã đến rồi!”
Trần Tam Gia đã hơn 50 tuổi. Lúc xuống xe, ông ta nhìn thấy Vương Bác Thần thì bất giác rùng mình, vội vàng chạy tới quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần!
“Cậu Vương, Trần Tam Cẩu đã có mặt.”
Trần Tam Gia nơm nớp lo sợ.
Khi ông ta nhận được cuộc gọi của Ba Mắt thì đã biết hỏng việc rồi.
Cho nên ông ta vội vàng chạy tới xin lỗi Vương Bác Thần. Ông ta cũng không mắng chửi Ba Mắt qua điện thoại, bởi vì đã không còn quan trọng nữa. Một người đã chết, không đáng để nổi giận.
Ba Mắt trố mắt nhìn, vết sẹo giữa ấn đường cũng đỏ lên.
Anh ta không dám tin những gì mình đang thấy!
Tam Gia đường đường là đại ca xã hội đen Hà Châu, vậy mà lại quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần!
Toi rồi!
Anh ta gây họa rồi, anh ta đã chọc phải người không nên chọc rồi!
Ba Mắt đột nhiên mềm nhũn nằm bò trên đất, không ngừng dập đầu.
Vương Bác Thần cũng không thèm nhìn Ba Mắt, chỉ hờ hững nói: “Có người nói ông là ông trùm Hà Châu, ông giậm chân một cái thôi là Hà Châu sẽ rung chuyển.”