THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 790

Mẹ nó, cô không biết lần trước ông đây đến nhà họ Vương đã mang theo hai võ tôn nhưng đều bị người ta cắt đứt hai chân?

Cô lại dám gây phiền phức với người mà tôi không dám trêu chọc.

Sài Kiện tức đến nổ tung, lần ở nhà họ Chu thiếu chút nữa là anh ta bị gi3t chết, ngay cả cổng nhà họ Chu còn chưa kịp bước vào là đã chạy về nhà.

Lần ở nhà họ Vương cũng vậy, anh ta dẫn theo hai võ tôn, đây chính là người có cấp bậc cao hơn cả Tôn Thế, vậy mà ngay cả cái bóng Vương Bác Thần còn chưa sờ được, hai chân của người đó đã bị gãy mất.

Nếu như không phải Vương Bác Thần ra tay nương tình không gi3t chết anh ta, e là bây giờ anh ta không còn đứng đây nữa.

“Mẹ kiếp, người mà cô cần nói xin lỗi không phải là ông đây, mà là Vương gia và mợ Vương.”

Sài Kiện lại hung ác đạp Hồng Kim Phượng thêm một cái.

Hồng Kim Phượng bị đánh mặt mũi bầm dập, nếu như không phải Sài Kiện bị tửu sắc tài vận móc rỗng thân thể, dựa vào bộ dạng lúc nãy, có thể đánh cô ta chết tươi.

Hồng Kim Phượng sợ đến choáng váng.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Sài, thế mà lại gọi Vương Bác Thần là gia?

“Triệu Thanh Hà, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Cô tha cho tôi đi, tôi thật sự sai rồi, là do tôi bị quỷ ám, tôi không phải là con người, tôi là súc sinh, cô tha cho tôi đi, tôi thật sự sai rồi, tôi sẽ bị đánh chết mất.”

Hồng Kim Phượng quỳ gối với Triệu Thanh Hà, dập đầu cầu xin tha thứ.

“Ai kêu cô quỳ, cô có tư cách quỳ trước mặt Vương gia và mợ Vương hả, bò cho tôi.”

Sài Kiện đạp Hồng Kim Phượng nằm rạp xuống đất, sau đó bịch một tiếng tự mình quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, hoảng sợ tột cùng mà nói: “Vương gia, lần này thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tôi hoàn toàn không biết, nếu như tôi biết con tiện nhân này là loại người như vậy, có nói gì đi nữa tôi cũng sẽ xử lý cô ta một trận. Mặc dù tôi là người Đông Đảo, nhưng mà tôi là con cháu nước R, là người nước R chính gốc, tôi rất xem thường loại người ăn cây táo rào cây sung như thế này.”

“Anh, anh Sài, anh đứng dậy đi.”

Triệu Thanh Hà luống cuống, có làm như thế nào cô cũng không ngờ tới cậu chủ nhà họ Sài gia tộc đứng đầu Đông Đảo lại có thể quỳ gối trước mặt mình.

Sài Kiện vội vàng nói: “Mợ Vương, tôi có lỗi, có lỗi thì phải chịu phạt, đây chính là lời dạy của nhà họ Sài chúng tôi. Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô sự công bằng. Vương gia là ân nhân của tôi, nếu như không phải có ngài ấy thì tôi đã chết nhiều lần rồi.”

Còn không phải à.

Lần đầu tiên ở cổng nhà họ Chu bị Trấn Bắc Vương bên cạnh Vương Bác Thần đánh cho một trận phải chạy về Đông Đảo, chưa đến mấy ngày là đã nghe nói nhà họ Chu bị tiêu diệt.

Lần thứ hai vừa mới đến cổng nhà họ Vương thì đã bị Vương Bác Thần đánh gãy hai chân, hoảng sợ chạy về Đông Đảo, sau đó lại nghe nói nhà họ Vương xảy ra chuyện, chết rất nhiều người.

Bản thân Sài Kiện cảm thấy trận đòn mà mình chịu quả thật rất đáng giá, nếu không, dựa theo tính cách của anh ta, chắc chắn là đã bị đánh chết rồi.

“Bác Thần, anh mau nói gì đi.”

Triệu Thanh Hà trừng mắt nhìn Vương Bác Thần.

Lúc này, Vương Bác Thần mới lên tiếng: “Đứng lên đi, lần này tôi tha cho cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc