THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 259

Thần y Hoa chợt rùng mình, vội vã nói: “Đệ tử biết sai rồi, đệ tử nguyện chịu phạt.”

Hồ Kiệt càng ngây ngốc hơn.

Chuyện gì thế này?

Hoa Mạnh Trường, thánh y đương thời của nước R là đệ tử của Thần chủ ư?

Sao có thể chứ?

Thần chủ biết y thuật từ lúc nào thế?

“Ra ngoài, đi ra hết đi!”

Hồ Kiệt mau chóng đuổi đám đàn em ra ngoài. Nếu Thần chủ trách tội thì chính mình cũng không gánh được.

Đừng nói là Thần chủ, ngay cả thần y Hoa mình cũng không chọc nổi.

Quên đi, mình vẫn nên tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn thôi.

Hoa Mạnh Trường hằn học trừng mắt với Hồ Kiệt, nghiến răng nói: “Ông không cút đi còn ở lại đây làm gì? Quấy rầy tôi đang nhờ sư phụ chỉ dạy hả? Lẽ nào ông muốn ăn cắp bí mật của sư môn tôi à?”

Hồ Kiệt tái mét mặt, là ông gọi tôi đến mà.

Mẹ kiếp… Thôi bỏ đi. Tôi nhịn. Nhịn vậy. Mình không đắc tội được với ai hết, mình tiếp tục làm con làm cháu.

“Thần y Hoa, giờ tôi đi ngay đây.”

Hồ Kiệt mau chóng chuồn mất, buồn bực tột cùng.

“Ông tự nghiên cứu quyển sổ tay này đi.”

Vương Bác Thần ném một quyển sổ tay cho thần y Hoa.

Ông ấy như nhặt được bảo bối, vội cám ơn.

“Vậy hai người cứ trò chuyện trước đi, tôi đi nấu cơm cho mọi người.”

Phương Viên vội nói, khách đến nhà đã lâu như vậy rồi mà vẫn ngồi không ở đó.

“Cô em, cô định khi nào trả nợ bọn tôi thế? Nếu hôm nay cô không trả được, thì ông đây sẽ bán cô vào ổ gái điếm, còn ba cô cứ ở đó chờ chết thôi.”

Đúng lúc này, bỗng có một người đàn ông trung niên trọc đầu xông vào, còn dẫn theo hơn chục tên côn đồ.

Hoa Mạnh Trường tức giận mắng: “Cậu muốn chết hả? Còn dám đến tống tiền?”

Bịch!

Đột nhiên, tên đàn ông trọc đầu đạp vào ngực Hoa Mạnh Trường làm ông ấy ngã nhào.

Hoa Mạnh Trường bị đánh, ngã sõng xoài ra đất. Lồng ngực đau dữ dội, nhưng vẻ mặt lại không hề tỏ ra đau đớn mà là ngây dại.

Ông ấy bị người ta đánh cơ đấy!

Bao năm qua, ngoài Vương Bác Thần là sư phụ hiện tại ra, thậm chí những người khác còn không dám cãi lại một câu, huống chi là đánh ông ấy!

Nhưng bây giờ, ông ấy đã thật sự bị người ta đạp!

Phương Viên sững sờ, ông cụ Hoa hơn bảy mươi tuổi mà lại bị tên này đánh!

“Anh, anh dám đánh ông cụ Hoa?”

Bình luận

Truyện đang đọc