THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 827

Hoa Mạnh Trường đau đớn, ông ấy không muốn để Vương Bác Thần đâm đầu vào chỗ chết. Tuy rằng y thuật của Vương Bác Thần vô song, nhưng ba người Hồ Vụ, Tả Sướng, Triệu Linh không chỉ là y thuật nữa, mà đã là tà thuật rồi.

Nếu như so y thuật, thì ông ấy tin Vương Bác Thần có thể thắng. Nhưng đám người Hồ Vụ làm sao có thể so y thuật được chứ?

“Sư phụ?”

Đám người Khấu Thanh ngây ra, nhìn về phía Vương Bác Thần: “Cậu là sư phụ của Hoa Mạnh Trường?”

Triệu Linh thốt lên ba chữ: “Không thể nào.”

Bùi Đăng Khoa cười lạnh lùng nói: “Hoa Mạnh Trường, ông đúng là già lẫn rồi, lại bái một tên tiểu tử làm thầy. Tôi thấy cậu ta chắc còn chưa đến 25 tuổi nhỉ?”

Vương Bác Thần bình thản đáp: “Hiểu đạo lý có trước có sau, nghiên cứu am hiểu chuyên môn. Ai nói tôi không thể làm thầy của ông ấy? Bây giờ đệ tử của tôi bị người khác vu oan, tôi đương nhiên phải đứng ra. Hôm nay mấy người để tôi đưa ông ấy đi, cuộc đấu y hai ngày sau tôi sẽ nương tay. Chẳng lẽ đường đường 6 vị thần y, đến chút sự dứt khoát này cũng không có?”

Giang Thành nghiến răng nói: “Khích tướng vô dụng với chúng tôi, nếu cậu đưa tên vô sỉ này chạy mất, thì chúng tôi đi đâu tìm đây.”

“Vậy được, bây giờ bắt đầu đấu y, tôi thắng thì tôi đưa ông ấy đi. Chuyện năm đó tôi sẽ cho các người một lời giải thích.”

Ánh mắt Vương Bác Thần lạnh lùng.

Có thể nói nhiều, giải thích nhiều với họ như vậy, đã là sự nhẫn nại lớn nhất của anh rồi.

Nếu theo tính cách của anh trên chiến trường, vốn không biết giải thích là gì.

“Đã nói hẹn 5 ngày là 5 ngày, thiếu một ngày, thêm một ngày, đều không được.”

Bùi Đăng Khoa hừ lạnh lùng nói.

Những kẻ trong giới y này, tính tình đều cổ quái như vậy. Đã hẹn 5 ngày, thì phải đợi đến 5 ngày, thừa một ngày thiếu một ngày đều không được.

Bây giờ còn hai ngày nữa mới đến ước hẹn, họ sẽ không ra tay với Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần lấy ra một bộ kim, vứt trước mặt 6 người họ, hờ hững nói: “Đủ chưa?”

Nhìn thấy bộ kim châm này, sắc mắt của mấy người thay đổi lớn!

“Cậu, sao cậu lại có bộ kim châm này, chủ nhân của nó đâu? Hắn ta ở đâu?”

Nhìn bộ kim châm mà Vương Bác Thần ném trước mặt họ, đám người Bùi Đăng Khoa chốc lát trở nên vô cùng kích động.

Tả Sướng giống như cương thi, nhảy đến trước mặt Vương Bác Thần, giơ tay tóm lấy cổ áo của Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần giơ chân đạp một cái, đạp bay Tả Sướng ra ngoài: “Ông không có tư cách hỏi!”

Nói xong, bèn vác Hoa Mạnh Trường đã gãy chân lên, định đi.

“Không được đi!”

Năm người Hồ Vụ, Triệu Linh, Bùi Đăng Khoa, Hoán Thanh, Giang Thành chắn trước mặt Vương Bác Thần.

Bình luận

Truyện đang đọc