THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 1184

Dạ Anh Thư giả vờ không biết gì, cố ý nói với vẻ kinh ngạc: “Ly hôn? Cô là vợ cũ của anh ấy? Anh ấy không nói cho tôi biết. Cô đừng hiểu lầm, vừa nãy tôi chỉ là té ngã, anh ấy đỡ tôi dậy mà thôi.”

Nước mắt của Triệu Thanh Hà không thể ngừng rơi, cô nói: “Xin lỗi, là tôi quá kích động rồi.”

Vương Bác Thần vội vàng giải thích: “Thanh Hà, vừa rồi cô ta té ngã thật, thật sự không phải như em nghĩ. Hơn nữa anh không có quan hệ gì với cô ta, đợi sau này anh sẽ giải thích cho em biết, được không?”

Triệu Thanh Hà cười nói với vẻ tự giễu cợt: “Giải thích? Anh cần gì phải giải thích với em? Anh là người như thế nào? Anh là gì thì có liên quan đến em sao?”

“Chị Hà, chị xem…”

Vào lúc này, Lan Tầm và Trần Tiểu Băng cầm quần áo đi ra, nhìn thấy cảnh này lập tức trợn tròn mắt.

“Anh Thần, anh…”

Lan Tầm rõ ràng đã phản ứng lại, vừa nãy mấy nhân viên bán hàng nói thì thầm rằng trong phòng thử đồ có một cặp tình nhân.

Đây…

Trần Tiểu Băng nhìn thấy Vương Bác Thần, khuôn mặt lập tức đỏ lên, không biết nên nói gì.

Vương Bác Thần thở dài, nói: “Lan Tầm, không phải như em nghĩ đâu, đều là hiểu lầm.”

“Lan Tầm, chúng ta đi.”

Triệu Thanh Hà hất tay Vương Bác Thần ra.

Lúc này, Dạ Anh Thư giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, nói với vẻ ủy khuất: “Xin lỗi, tôi không biết cô là vợ cũ của anh ấy, anh ấy cũng không nói với tôi. Giữa chúng tôi thật sự không có gì, cô hiểu làm rồi.”

Triệu Thanh Hà nói: “Các người làm gì là quyền tự do của các người, anh ta thích ở cùng ai thì ở cùng người đó, có liên quan gì đến tôi sao?”

Nói xong, cô không thèm quay đầu mà rời đi.

Vương Bác Thần định đuổi theo thì lại bị Dạ Anh Thư nắm lấy cánh tay, nói thầm: “Nếu anh dám đuổi theo, vĩnh viễn đừng mong biết được bà Ngô là ai, tôi còn biết chuyện của mẹ anh nữa. Anh nghĩ xem chuyện mà anh muốn làm, anh muốn phá vỡ cục hiện, căn bản chính là thập tử nhất sinh, hiện tại để Triệu Thanh Hà chết tâm với anh, đối với cô ta mà nói đây là chuyện tốt.”

Vương Bác Thần sững sờ, bước chân dừng lại.

Lan Tầm tức giận nói: “Anh Thần, anh quá đáng rồi, sao anh lại có thể như vậy.”

Nói xong, cô liền đuổi theo Triệu Thanh Hà.

Trần Tiểu Băng lúng túng nói: “Anh, anh Vương, anh…”

Vương Bác Thần nói với vẻ u ám: “Đây là hiểu lầm.”

Trần Tiểu Băng căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Anh, anh Vương, tôi tin anh, tôi sẽ giúp anh khuyên nhủ Thanh Hà.”

Nói xong, cô ta liếc nhìn Dạ Anh Thư rồi nói: “Tôi tin anh không phải người như vậy, anh chắc chắn có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.”

Vương Bác Thần cười khổ.

Thật không ngờ, người tin tưởng anh lại là Trần Tiểu Băng, người mới gặp anh vài lần.

Bình luận

Truyện đang đọc