THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 357

“Tôi thua rồi!!”

Miyamoto đại sư nhắm mắt, cúi lạy sát đất!

Ông ấy đã nhận thua, thua tâm phục khẩu phục!!

“Đây mới thực sự là bút pháp của “Lan Đình Tập Tự”, tôi chỉ mới bắt chước được da lông, nhưng vị trẻ tuổi này mới thực sự nắm giữ tinh tuý.

Miyamoto Ichiro bất lực mỉm cười, Vương Bác Thần vừa hạ bút thì ông đã biết được mình kém ở chỗ nào, chỉ là ông không cam tâm, không dám tin đối thủ trẻ như thế mà lại có thể vượt qua mình ở lĩnh vực thư pháp.

Nhưng ông càng nhìn, lại càng kinh hồn bạt vía!

Những con chữ do chính ông viết ra chỉ còn là lớp vỏ, là vật chết!!

Còn những con chữ do người thanh niên này viết như vật sống vậy!!

Đúng thế, vào một thời khắc nào đó, ông cảm thấy như những con chữ đó đang sống dậy, dường như Thư Thánh Vương Hi Chi đang sống lại và tự mình viết vậy!

Loại trạng thái đó, loại cảm giác nước chảy mây bay đó, cái khí thế liền mạch lưu loát đó, không phải là thứ ông có thể so sánh được.

“Những con chữ thần kỳ này, cho dù là Thư Thánh tự viết ra thì cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Đẳng cấp ý cảnh này, đẳng cấp bút pháp này, ngoại trừ Vương Hi Chi sống lại, thì trên thế gian này tuyệt đối không có người thứ hai!!”

“Các nét hoành và phẩy chồng lên nhau gần như hợp thành một đường thẳng, nét bút nhẹ nhàng như thổi ra gió, nét chấm tựa đầu ngỗng, ý vị hàm súc!! Điều quan trọng nhất là nội hàm trong đó, được thể hiện một cách rất tinh tế và sinh động.

Nghe những lời bình luận chuyên môn này, những người xung quanh mặc dù không hiểu, nhưng cũng cảm thấy mấy chữ này đẹp hơn chữ của Miyamoto Ichiro.

Không phải nói chữ của Miyamoto Ichiro không đẹp, nhưng nói thế nào đây nhỉ, chữ của Miyamoto Ichiro luôn khiến người ta cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó.

Giống như hai người phụ nữ đẹp như nhau, một người có đôi mắt đờ đẫn, tuy xinh đẹp nhưng không có linh tính, thiếu chút thứ gì đó.

Mà người kia có đôi mắt kia linh động có hồn, tròng mắt sáng ngời như sóng nước mùa thu hớp hồn người khác , chênh lệch thoắt cái đã hiện rõ.

Bây giờ, chữ của Miyamoto Ichiro giống như người phụ nữ có đôi mắt đờ đẫn, còn chữ viết của Vương Bác Thần là người phụ nữ tròng mắt sáng ngời như sóng nước mùa thu.

Miyamoto Ichiro dường như đã bị mất hết tinh thần, liên tục cười khổ.

Ông chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị đánh bại bởi một chàng trai trẻ vô danh!

Ông ta chán nản nhìn Vương Bác Thần: “Tôi thua rồi, tôi rút lại những gì đã nói trước đây, thư pháp của Nước J chúng tôi kém xa thư pháp của Nước R, tôi sẵn sàng trả giá cho lời nói của mình.”

Chu Đình và những người khác mắt chữ o mồm chữ a!

Thế mà Miyamoto đại sư đã thực sự nhận thua!!

Thật khiến người khác khó mà tin được, điều này khiến người khác không thể tin được !

Thật là doạ người!

Khiến người ta quá kinh hãi!

Miyamoto đại sư, là bậc thầy thư pháp hàng đầu thế giới, ông ấy thực sự đã thua!!

Vương Bác Thần buông bút, xoay người rời đi, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Nực cười.”

Bình luận

Truyện đang đọc