THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 175

Nếu Triệu Thanh Hà là găng tay trắng của Thư ký Canh, thì chuyện này rắc rối rồi!

“Sao, muốn xông vào? Nào, tôi cho ông một cơ hội.”

Canh Phong bước lên phía trước giẫm lên đầu chiếc Rolls-Royce, cười lạnh nói.

“Thư ký Canh, hiểu lầm, hiểu lầm.”

Lý Hoàng bò ra khỏi xe, nói với khuôn mặt tái mét: “Tôi không biết ngài ở đây, đây là hiểu lầm, chúng tôi đi ngay, đi ngay.”

Canh Phong tát vào mặt Lý Hoàng một cái: “Mẹ nó ông đang tìm chết!”

Lý Hoàng không dám nói lời nào, quỳ phịch xuống đất, run rẩy nói: “Tôi, tôi không biết người đứng sau công ty Hoa Nguyên là ngài, nếu không thì cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám.”

Canh Phong khinh bỉ cười lạnh, chỉ dựa vào loại này, mà cũng dám chống đối Thần Chủ?

Bây giờ đều bày ra bộ dạng chó chết này, đợi khi bọn họ biết Thần chủ là ai, thì chỉ e sẽ bị dọa chết khiếp!

Một lũ ngốc, các người sẽ tới lúc hối hận đến muốn nhảy lầu thôi.

Canh Phong lại tát vào mặt ông ta một cái: “Bây giờ biết chưa?”

Lý Hoàng đâu còn cái uy của ông hai nhà họ Lý nữa, vẫy đuôi như chó cầu xin: “Biết, biết rồi, tôi đi ngay, đi ngay đây.”

Canh Phong chỉ vào tấm biển và nói: “Nhớ cho tôi, người và chó nhà họ Lý đều không được vào.”

Lý Hoàng sợ tới mức suýt nữa quỳ lạy: “Vâng vâng vâng, nhớ rồi, người và chó nhà họ Lý đều không được vào, người và chó nhà họ Lý đều không được vào”

“Cút.”

Canh Phong nghiêm giọng quát một tiếng, trực tiếp khiến Lý Hoàng sợ đến mức tè ra quần, vội vàng đứng dậy, lên xe bỏ chạy.

Tiểu Trình khịt mũi nhìn chiếc xe, nói: “Đội trưởng Canh, cứ để lão đi như vậy có phải quá hời rồi không.”

Canh Phong nói đầy ẩn ý: “Đây là việc gia đình của Thần chủ, chúng ta không đủ tư cách can thiệp. Bảo các anh em duy trì trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào. Chỉ cần có ai làm loạn, cứ phế hết cho tôi trước, rồi nói sau.”

“Vâng, đội trưởng Canh.”

Tiểu Trình lập tức đứng nghiêm hành lễ.

Họ đều là lính đặc nhiệm được điều động gấp qua đây.

Canh Phong xua tay: “Chú ý hình tượng đi, bây giờ các cậu là bảo vệ, đừng để người ta nhìn ra đó.”

Tiêu Trình ngượng ngùng cười cười: “Đội trưởng Canh, khi nào thì anh trở về đội? Các anh em đều đang chờ anh đó.”

Canh Phong nói với vẻ mặt ủ rũ: “Haiz, tôi đã làm sai, đây là sự trừng phạt của Thần chủ với tôi, không nói nữa, nói ra toàn khóc, tôi đi trước đây, lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác đó.”

Tiêu Trình lớn tiếng nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà vừa đón Dao Dao về nhà thì bà cụ Triệu gọi tới.

Triệu Thanh Hà sững sờ, kể từ sau chuyện ở đất tổ của nhà họ Triệu, nhà họ Triệu và nhà cô đã như nước với lửa.

Gọi qua đây làm gì nữa?

Nhưng Triệu Thanh Hà vẫn bắt máy.

Bình luận

Truyện đang đọc