THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 350

Vương Bác Thần kéo Triệu Thanh Hà qua một bên, lại giáng một bạt tai lên mặt của Chu Lam Lam, lạnh nhạt nói: “Cho dù là Chu Chấn Nam cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy.”

“Mày chết chắc rồi, mày thật sự chết chắc rồi!”

Chu Lam Lam đã hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt ngoan độc mà nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, nói: “Mày dám đắc tội tao, mày đắc tội tao, tao là cô cả của nhà họ Chu! Cho dù quỳ xuống xin tha cũng đừng hòng!”

Ngay lúc này, một phú nhị đại dẫn theo hai vệ sĩ từ bên kia đi tới đây.

“Lam Lam, xảy ra chuyện gì vậy?”

Chu Lam Lam chỉ tay về phía Vương Bác Thần với Triệu Thanh Hà, oán độc nói: “Hồ Thăng, anh không phải thích tôi sao? Đánh bọn họ tàn phế cho tôi, tôi sẽ đồng ý hẹn hò cùng với anh.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hồ Thăng nghe cô nói thế, trong lòng lập tức vui vẻ, anh ta vẫn luôn theo đuổi Chu Lam Lam nhưng cô ta cứ luôn thấy anh ta chướng mắt.

Bây giờ là một cơ hội tốt, anh ta dĩ nhiên không muốn bỏ lỡ, lập tức nở nụ cười lạnh nhạt nhìn về phía Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà: “Các người dám ức hiếp Lam Lam, tôi thấy các người không muốn sống nữa rồi! Đánh gãy chân bọn họ cho tôi!”

Lúc này Triệu Thanh Hà vô cùng tức giận nói: “Rõ ràng là cô ta say rượu còn lái xe, chỉ chút nữa thôi đã đụng trúng chúng tôi, còn mở miệng ra nhục mạ chúng tôi, sao anh có thể không phân rõ phải trái trắng đen như vậy chứ!”

Vương Bác Thần nhàn nhạt lên tiếng: “Thanh Hà, đối với loại rác rưởi này, không cách nào nói chuyện phải trái được.”

Hai tên vệ sĩ như hung thần ác quỷ tiến về phía Vương Bác Thần cùng Triệu Thanh Hà.

“Đánh chết bọn họ, dám đánh tôi, làm cho bọn họ biết bọn họ không thể trêu chọc tới tôi được!”

Chu Lam Lam gào lên: “Đừng để bọn họ sống, phải để bọn họ biết, người đắc tội với tôi, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp!”

Hồ Thăng nở nụ cười dữ tợn nói: “Có trách thì trách các người đã đắc tội với Lam Lam, cho dù Lam Lam có đụng chết các người, cũng là vinh hạnh của các người, các người không xin lỗi Lam Lam mà còn dám lớn tiếng, dám đánh Lam Lam. Hôm nay không đánh chết các người, tôi sao có thể đòi lại công bằng cho Lam Lam chứ? Tôi sao có thể đòi lại công bằng cho nhà họ Chu? Người của Hà Châu đều ngu xuẩn như vậy sao? Không biết ai là người không thể chọc vào sao?”

Hồ Thăng khinh thường bĩu môi, dáng vẻ nịnh bợ Chu Lam Lam: “Lam Lam, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ báo thù cho em, hai người này dám đắc tội với em, bọn họ chết là cái chắc.”

Triệu Thanh Hà tức tới xanh cả mặt, rõ ràng là đối phương say rượu làm càn, chút nữa đã đụng trúng cô và Vương Bác Thần.

Vậy mà chẳng những không xin lỗi một câu, còn một tấc muốn một thước, ngang ngược vô lý, lại còn muốn đánh bọn họ nữa!

Cô vốn dĩ lo lắng Vương Bác Thần sẽ động thủ, hiện giờ nghe bọn họ nói những lời nói đó, lập tức cô không còn ý định ngăn cản nữa.

Hai người này chính là ỷ vào gia thế của mình, nghĩ muốn ức hiếp người nào thì ức hiếp người đó, hôm nay là gặp cô với Bác Thần, chứ nếu gặp người khác thì thế nào? Sẽ bị bọn họ đánh chết!

“Bác Thần, dạy dỗ bọn họ một trận đi, để bọn họ nhớ lâu một chút, thật đáng ghét mà!”

Triệu Thanh Hà cắn răng nói, lần đầu tiên cô tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên chủ động bảo Vương Bác Thần đánh người, có thể thấy được cô đã tức giận tới mức độ nào!

Bình luận

Truyện đang đọc