THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 1065

Trần Quốc Cường ngoài mạnh trong yếu kêu lên.

“Câm miệng!”

Vương Bác Thần tát một bạt tai lên mặt ông ta, ánh mắt lạnh như băng làm Trần Quốc Cường sợ tới mức lời nói còn lại nuốt trở về.

“Tư Lam, đưa mẹ tôi và Dao Dao về Hà Châu, cũng đưa ông cụ Trần qua đó.”

Vương Bác Thần giao phó.

“Vâng.”

Tư Lam ở trên xe phía sau cởi trói cho Trần Ngọc và Dao Dao, nói: “Dì, Dao Dao, con đưa hai người về Hà Châu trước, cô Thanh Hà ở bên kia chờ hai người.”

“Thư, thư ký Tư, sao cô lại tới đây? Thanh Hà không sao chứ?”

Trần Ngọc nhẹ nhàng thở ra, nhưng một chữ cũng không nhắc tới Vương Bác Thần, mặc dù biết Tư Lam xuất hiện thì sẽ có liên quan đến Vương Bác Thần.

Nhưng mà bà ta vẫn không cách nào tha thứ cho Vương Bác Thần.

Tư Lam thở dài nói: “Cô Thanh Hà không sao, dì đừng lo lắng. Chuyện của anh Vương tôi sẽ điều tra rõ ràng, cho mọi người một lời giải thích rõ ràng.”

Trần Ngọc nói: “Thư ký Tư, cậu ta và chúng tôi đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào, đừng nhắc người này nữa.”

Tư Lam bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là không nói chuyện này nữa.

Chờ bà ta đi vào, Nhạc Ẩn Long mang theo thi thể của ông Chu xuất hiện, nói: “Anh Vương, chúng ta bây giờ đi tới nhà họ Tống sao?”

Vương Bác Thần cười lạnh nói: “Lại để cho đám chó nhà họ Trần kia chờ mong một chút, đưa tin ra đi, nói tôi đã bị nhà họ Tống bắt đi.”

“Trần Quốc Vinh đi rồi?”

Trên khuôn mặt Trần Quốc Vĩ mang theo nụ cười chiến thắng, đuổi được Trần Quốc Vinh mới coi là hoàn toàn đoạt quyền thành công.

Nếu không, cho dù Trần Quốc Vinh đã lui xuống rồi nhưng vẫn còn có sức ảnh hưởng cực lớn ở nhà họ Trần.

Cậu con trai Trần Hoa Thanh đắc ý nói: “Con đã tận mắt chứng kiến ông ta và Trần Ngọc rời đi rồi, ba, sau này nhà họ Trần chính là của nhị phòng chúng ta rồi.”

Trần Quốc Vĩ nói với vẻ bất mãn: “Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải thận trọng, phải khiêm tốn, đắc ý sẽ không kiểm soát được bản thân.”

Trần Hoa Thanh vội vàng thu lại nụ cười, nói: “Con nhớ rồi.”

Trần Quốc Vĩ lúc này mới hài lòng, nói: “Tên ngốc Trần Quốc Cường đó nóng lòng muốn liên lạc với nhà họ Tống. Súng bắn chim đầu đàn, ông ta không xui xẻo thì ai xui xẻo. Vương Bác Thần dám ra tay với Tống Nguyên Lễ, chẳng lẽ lại không dám ra tay với Trần Quốc Cường ông ta?”

“Ba, ba dự đoán không sai, lúc đầu phía bên tam phòng nhân lúc ông già không ở đó đã đưa Trần Ngọc đi, kết quả không lâu sau Trần Ngọc lại xuất hiện ở nhà họ Trần, con nghi ngờ rằng người mà phía bên nhà họ Tống phái tới để tiếp ứng đã chết sạch rồi.”

Trần Hoa Thanh nhìn ba mình với vẻ kính phục, nếu không phải là ba túc trí đa mưu, ông ta cũng không nhịn được mà ra tay rồi.

“Làm việc gì cũng phải động não một chút, Vương Bác Thần đã gặp phải bao nhiêu chuyện ở thành phố Hà Châu, nhưng hiện tại cậu ta vẫn còn sống, công ty Hoa Nguyên còn ngày càng lớn mạnh, làm sao có thể không có trò mèo trong đây?

Bình luận

Truyện đang đọc