THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 1162

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Khương Lạc Trần sáng lên.

Ông ta nảy sinh hứng thú rất lớn về những gì Vương Bác Thần trải qua trong mấy năm nay.

Ông ta rất muốn biết, những năm nay Vương Bác Thần rốt cuộc đã có kỳ ngộ gì, vậy mà có thể trong 4 năm ngắn ngủi thì trở thành cường giả Siêu Phàm Cảnh!

Bên ngoài, Vương Bác Thần thấp giọng nói với Tiền Tiền: “Tiền Tiền? Những ngày này ông Khương có phải có chút không đúng không?”

Tiền Tiền mặt mày đờ đẫn: “Không có đâu?”

Vương Bác Thần nói một cách thần bí: “Vừa rồi ông Khương nói với tôi, công năng của phương diện đó của ông ấy lại quay về rồi, ông ấy muốn tìm một người phụ nữ để sinh con, để lại dòng giống cho mình.”

“Hả?”

Tiền Tiền bị dọa giật mình, sửng sốt thốt lên.

Vương Bác Thần liếc nhìn ông ta: “Sửng sốt cái gì? Rất kỳ lạ sao? Người già rồi thì muốn để lại dòng giống cho mình, huống chi bây giờ các phương diện kỹ năng của cơ thể ông Khương có thể đã khôi phục, có tâm tư ở phương diện này cũng bình thường. Chuyện này bản thân ông biết là được, âm thầm giúp ông Khương, tình yêu tuổi xế chiều, rất bình thường.”

“Cậu Vương, cậu không lừa tôi chứ?”

Tiền Tiền nhỏ giọng nói.

Vương Bác Thần vỗ một cái vào gáy của ông ta, nói: “Với thân phận của tôi sẽ phải bịa ra loại chuyện này sao? Ông là cảnh vệ của lão soái, vậy mà ngay cả tâm tư của lão soái cũng không rõ, xem ra ông không muốn làm nữa.”

Tiền Tiền vội vàng nói: “Cậu Vương cậu đừng tức giận, tôi nhớ rồi, tôi giúp lão soái một chút. Chỉ là không ngờ lão soái vậy mà cũng động tâm tư với phụ nữ, ngài ấy trước kia luôn dạy tôi rằng, phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút đao của ngài ấy, hơn nữa kêu tôi cũng đừng tìm.”

Vương Bác Thần nói với vẻ mặt cổ quái: “Vậy nên đây là nguyên nhân ông độc thân?”

Tiền Tiền quẫn bách nói: “Tôi cảm thấy lão soái nói khá đúng, tôi có thể đột phá đến cảnh giới của Võ Hoàng nhất tinh như bây giờ, đó là vì luôn duy trì thân thể đồng tử, không tìm phụ nữ. Phụ nữ đều là phiền phức, tôi nhìn thấy thì đau đầu.”

Vương Bác Thần vỗ vai của Tiền Tiền cười nói: “Ông Khương độc thân 80 mấy năm, trong lòng ông ấy sớm đã biến thái rồi. Ông đừng học theo ông ấy, niềm vui của phụ nữ ông không tưởng tượng được đâu. Ngay cả ông Khương cũng đã động lòng thì ông đừng kiên trì nữa, còn kiên trì nữa, vết chai trên tay ông cũng sắp dày ba tấc rồi, cứ dùng tay mãi cũng không phải là cách.”

Tiền Tiền: “…”

Đợi khi tiễn Vương Bác Thần đi, Tiền Tiền nhìn tay phải của mình, lẩm bẩm nói: “Cũng không có vết chai đâu nhỉ? Phì, mình là người đàng hoàng, sao lại bẩn thỉu vậy chứ! Nhưng lão soái thật sự có tâm tư ở phương diện đó sao? Nhưng thân phận của cậu Vương cũng không cần lừa mình, rất có thể là thật. Dù sao mình chỉ là cảnh vệ của lão soái, có vài chuyện, lão soái chắc chắn ngại nói với mình.”

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiền Tiền tràn ngập áy náy, ông ta đi theo lão soái nhiều năm như vậy, vậy mà không biết tâm tư của lão soái, thật sự là đáng chết.

Ở một bên khác, Vương Bác Thần đã liên hệ được với ba người tam thế tổ, Ninh Danh và Cổ Linh Linh.

Vừa gặp mặt thì tam thế tổ suýt nữa bật khóc, một bụng đau khổ.

“Anh Thần, anh phân xử cho tôi, cô gái Cổ Linh Linh đó không phải là người. Cô ta đều đặt phòng tổng thống cho các anh, lại chỉ đặt cho tôi phòng tiêu chuẩn. Phòng tiêu chuẩn là nơi cho người ở sao? Một người có nghèo nữa cũng sẽ ở phòng tiêu chuẩn nhỏ? Tôi đường đường cũng là cậu cả của nhà họ Bao, đường đường là tam thế tổ, vậy mà cho tôi ở phòng tiêu chuẩn.”

Bình luận

Truyện đang đọc