THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 365

Chu Đình và Lam Lam sợ tới mức vội vàng im bặt, còn không dám thở mạnh, chỉ biết rùng mình run cầm cập.

Tất cả mọi người nín thở nhìn Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần nhàn nhạt quét mắt nhìn một cái, ung dung nói: “Thích quỳ thì quỳ đi, cô đập xe tôi, hy vọng lúc tôi đi, xe của tôi sẽ hoàn hảo nguyên vẹn.”

Nói xong, anh chắp hai tay sau lưng, sải bước rời đi.

“Sư phụ tôi không nói cho các người đứng dậy, cứ quỳ ở đó cho tôi! Đập xe của sư phụ tôi đúng không? Đập hết tất cả cửa hàng bán xe của nhà họ Chu các người ở thành phố Hà Châu đi!!”

Hoa Mạnh Trường tuy đã lớn tuổi nhưng tính tình vẫn còn rất nóng nảy, nói xong liền vội vàng đuổi theo.

“Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, rõ ràng hồi nãy tôi nhìn thấy là cô gái đó tự xé rách quần áo, rõ ràng là cố ý vu khống hãm hại mà.”

“Ha ha, giờ thì sợ rồi, sao lại có thể cho rằng tất cả mọi người đều sẽ nể mặt nhà họ Chu các người chứ? Thứ báo cha, nếu như tôi mà có con gái và con trai như vậy, thà giết chết cho xong.”

Vài người chứng kiến mọi chuyện vừa rồi đều có vẻ mặt giễu cợt.

Có thể nhìn thấy người nhà họ Chu thất thế, đó là chuyện hiếm đó.

“Sư phụ, đệ tử đã đọc sổ tay của ngài, thu hoạch rất lớn, nhưng vẫn còn có chút nghi hoặc, dùng châm để vận khí, dùng khí để ngự thần, làm sao để kiểm soát được?”

Hoa Mạnh Trường cung kính hỏi, hoàn toàn coi mình là học trò.

Ông ta là một kẻ cuồng y, một đời theo y, chưa từng thành gia. Hôm đó ở nhà Phương Viên, y thuật của Vương Bác Thần đã khiến ông ta bị thu phục.

Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Trong phàm tục, y thuật của ông quả thực đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao, nhưng cũng chỉ là phàm tục mà thôi. Y đạo không có cảnh giới, ông còn chưa bước vào cảnh giới đó, không hiểu thì cũng là chuyện bình thường. Tôi sẽ viết cho ông một cuốn pháp môn vận khí, ông cứ luyện tập theo đó, có thể đạt đến mức nào, thì coi tạo hóa của ông.”

“Cám ơn sư phụ, đệ tử sẽ ghi nhớ điều này.”

Thần y Hoa vui mừng khôn xiết.

Vương Bác Thần viết một cuốn pháp môn vận khí, đưa cho Thần y Hoa.

“Thần y Hoa, ngài và vị đại sư này có quen biết sao?”

Đúng lúc này, Miyamoto Ichiro đi tới, nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt phức tạp.

Ông ta đã luyện thư pháp cả một đời, khó lắm mới đạt được những thành tựu như hiện tại.

Nhưng không ngờ, lại thua người thanh niên trẻ này.

Hoa Mạnh Trường trừng mắt nói: “Miyamoto, đây là sư phụ tôi, ông muốn tôi đi đến Nước J của ông sao, từ bỏ suy nghĩ này đi.”

“Sư phụ của ngài ư?”

Miyamoto Ichiro sửng sốt, không dám tin, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt không chỉ có tài thư pháp vô song, vậy mà còn là một kẻ có y thuật đỉnh cao! !

Có thể khiến Thần y Hoa cam tâm tình nguyện nhận làm sư, thì trừ phi là y thuật mạnh hơn ông ta, chứ không thể vì lý do khác.

Người thanh niên này rốt cuộc là ai chứ?

Ichiro Miyamoto cười khổ, hai tay cầm bức tự mà Vương Bác Thần đã viết khi nãy lên, kính cẩn nói: “Đại sư, bây giờ tôi mới biết núi cao còn có núi cao hơn có ý nghĩa gì rồi, đây là bút pháp của ngài, tôi đưa tới cho ngài. Tôi hy vọng, có thể mời ngài đến Hiệp hội Thư pháp Nước J của chúng tôi để hướng dẫn, cho dù có chết thì tôi cũng sẽ không hối tiếc. “

Bình luận

Truyện đang đọc