THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 467

Hôm nay, nếu như để cho thằng nhóc này sống sót, Sài Kiện hắn, sau này còn lăn lộn như thế nào?

Trên gương mặt Sài Kiện hiện lên một tia âm lãnh, ánh mắt như là độc xà nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần, u ám nói: “ Mày chết chắc rồi, tao, là người mà cả đời mày cũng không thể đắc tội! Hôm nay, tao sẽ cho mà biết được, có một số người, một câu nói liền có thể lấy mạng của mày, là người không thể gây chuyện! Mọi người lên cho tao, phế nó, ném trên đường cái, tao muốn đích thân cán chết nó!!”

Sài Kiện vô cùng tàn nhẫn nói.

Cùng thời điểm đó, những tên bảo vệ kia của anh ta ùa lên, ra tay tàn nhẫn, muốn phế Vương Bác Thần.

“Ai, thật là tìm chết mà, đây chính là hậu quả chọc giận cậu Sài, cậu ta đến 5 giây cũng không kiên trì nỗi, sẽ bị đánh đến tàn phế!”

“Cậu Sài lần này thật sự là động sát tâm rồi, hôm nay không đích thân đem thằng nhóc kia giết chết, mặt mũi cậu Sài tìm không được nữa.”

“Dám làm cậu Sài tức giận, chết cũng chết không tốt đẹp.”

“Thằng nhóc vô tri, cứ coi như cậu Sài giết cậu ta, cũng không có chuyện gì, một cú điện thoại liền có thể dọn dẹp. Vì để ra vẻ mà chôn luôn mạng mình, cần gì chứ.”

Vô số người lắc đầu thở dài, có chút không đành lòng nhìn cảnh tượng máu me tiếp theo.

“A—“

Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

Chung Diễm Phương mặt lộ nụ cười, ôm cánh tay Sài Kiện, ỏn ẻn tức giận nói: “Dám đắc tội anh Kiện của tôi, đây chính là kết cục!”

Nghe tiếng kêu thảm thiết sởn hết cả gai ốc, những người bên cạnh da đầu đều run lên.

Đây là sống sờ sờ bị phế mất đó.

“A! Cánh tay của tôi!”

“Chân, chân của tôi!”

Ngay sau đó cứ một lại một âm thanh thảm thiết truyền ra ngoài, mọi người lập tức phất giác không được bình thường, sắc mặt đột biến.

Đột nhiên chứng kiến, mười mấy người bảo vệ kia, toàn bộ đều ngã trên đất, cánh tay và chân đều bị gãy mất rồi!

Hít hà! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tất cả mọi người, sắc mặt đại biến!

Trở nên trắng bệch, mặt không chút máu!

Người bị phế, lại là mười mấy bảo vệ của Cậu Sài!

Người động thủ, vậy mà chỉ có một người, đó chính là cái người đeo đao sau lưng kia!

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì, hai tay của thanh niên kia, còn đang cắm trong túi quần, hai mắt nhìn chằm chằm cửa lớn của nhà họ Chu!!

Anh ta, vậy mà đến cử động cũng không cử động một chút nào!!

Đây, làm sao có thể!!

Người mang đao trên lưng, chỉ với một người, trong nháy mắt đã phế hết mười mấy người bảo vệ!!

Những người bảo vệ kia của cậu Sài, nghe nói, đều là thuê từ Đệ nhất Đế quốc , đều là bộ đội đặc chủng đỉnh cấp giải ngũ từ trên chiến trường!

Bình luận

Truyện đang đọc