THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 969

Lúc này, Ma Đô.

Tống Nguyên Lễ đang ở quán bar tìm vui với một đám con ông cháu cha.

Trong phòng không khí ngột ngạt, không nhìn rõ được.

Các cô gái tiếp rượu, ai nấy lắc eo lắc hông, trên người gần như không mặc gì cả.

Đây là một cuộc cuồng hoan của các con ông cháu cha!

Được gọi là “tuyển phi”!

Những cô gái tiếp rượu này cũng không phải là cô chủ gì, đối với những con ông cháu cha này mà nói, cô chủ không đủ tầng thứ.

Những cô gái này đều là KOL vì tiền mà có thể hy sinh tất cả, đương nhiên trong đó còn có một số là bị lừa tới.

Tống Nguyên Lễ ôm một cô gái ăn mặc thanh thuần, vẫy tay, một người đàn ông trung niên ở bên cạnh vội vàng chạy tới giống như chó.

Tống Nguyên Lễ hờ hững nói: “Triệu Thanh Hà đồng ý ‘tiếp’ tôi chưa?”

Người đàn ông trung niên thấp giọng nói: “Người phụ nữ đó tính cách rất quyết liệt, đến bây giờ vẫn không khuất phục.”

“Người phụ nữ trinh liệt thủ tiết ư? Thú vị.”

Tống Nguyên Lễ cười đầy ma mị, anh ta cao hơn 1m8, sở hữu dung mạo không hề thua kém các tiểu thịt tươi trong giới giải trí, cộng thêm xuất thân từ hào môn giàu có, có thể khiến không ít các cô gái điên cuồng.

Đây cũng là tuyệt chiêu tán gái của anh ta, cô gái bình thường, bất luận là thiếu nữ hay thiếu phụ, bất luận là danh lưu hay là người nổi tiếng trên mạng, chỉ cần anh ta ngoắc ngón tay thì có thể có được.

Chỉ nói riêng về khí chất cao quý và dung mạo, quả thật được mệnh danh là một công tử đẹp trai phong độ ngời ngời.

Nhưng chuyện anh ta làm lại thật sự là cặn bã trong cặn bã!

Những KOL hoặc cô gái thanh thuần tới đây tối nay, không ai ngoại lệ đều bị anh ta dùng các loại thủ đoạn lừa tới, hơn nữa chuyên có người thay anh ta phụ trách mảng này, các cô gái tư sắc và skill đều không tồi.

Anh ta coi hành vi này trở thành ‘tuyển phi’!

Những cô gái này, nếu không ôm mục đích muốn có được tài nguyên khiến mình nổi tiếng hơn, thì là muốn ở đây lọt vào mắt xanh của mấy tên con nhà giàu mà gả vào hào môn, không thì là những cô gái thanh thuần tò mò bị lừa tới.

Bọn họ có các mục đích khác nhau, nhưng không biết bọn họ đều là vật săn đáng thương, chỉ là vật phẩm để những con ông cháu cha này vui chơi.

Tiêu chuẩn trò chơi chơi ở đây rất lớn, một số cô gái đã không còn đồ ở phía trên, bị mấy tên con nhà giàu ôm trong lòng, tùy ý hưởng dụng.

Còn có một số cô gái càng giở trò hơn, trực tiếp bắt đầu, khiến người ta mắc ói.

Tống Nguyên Lễ đẩy cô gái thanh thuần ở trong lòng ra, cười ma mị: “Tôi thích loại phụ nữ trinh liệt thủ tiết như này, chinh phục cô ta mới có cảm giác thành tựu.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc