THẦN CHỦ Ở RỂ

Chương 121

Giáo viên nữ vội vàng xin lỗi phụ huynh kia nhưng vị phụ huynh này nhất quyết không tha: “Xin lỗi là xong sao? Cô nghĩ sao mà lại làm như vậy? Giờ bất công như vậy sao tôi dám giao con tôi cho cô được? Gọi hiệu trưởng Trương Hoành Đồ của cô ra đây, tôi phải hỏi cho ra lẽ.”

“Tôi thực sự xin lỗi, tên của con ngài đã có rồi, ngài có thể xem.”

Giáo viên nữ là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, bị dáng vẻ của người phụ huynh này dọa sợ nên không ngừng xin lỗi.

Nhưng vị phụ huynh này vẫn không tha, chỉ thẳng vào mũi giáo viên nữ và mắng: “Cô là giáo viên mầm non, có tư cách gì xin lỗi tôi? Cô có biết tôi là ai không? Con tôi đến trường mẫu giáo của các người là do trưởng khoa của các người cầu xin đấy. Cô còn dám làm chậm trễ thời gian của tôi? Cô quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ bỏ qua.”

“Chú, cháu xin lỗi, chú đừng mắng cô giáo mà. Cháu xin lỗi chú, cháu là người nói với cô giáo trước.”

Dao Dao nắm lấy tay người đàn ông trung niên, giọng điệu rất tự trách.

“Tránh ra, thứ tạp chủng không có giáo dục.”

Người đàn ông trung niên dùng sức hất tay Dao Dao ra.

Dao Dao còn nhỏ xíu, sao có thể chịu được lực lớn như vậy.

Bước chân cô bé loạng choạng, đột ngột ngã xuống đất.

Sắc mặt Vương Bác Thần bỗng thay đổi, lúc anh định ôm Dao Dao lên thì giáo viên nữ đã ôm trước một bước.

“Ông kia, sao ông lại đẩy con nít chứ, chúng tôi đã xin lỗi ông rồi, sao ông lại quá đáng như vậy chứ.”

Giáo viên nữ nhanh chóng ôm Dao Dao, bất mãn nói.

Nếu là một giáo viên lớn tuổi thì sẽ không nói như vậy, nhưng cô gái này mới tốt nghiệp đại học và còn chưa sành đời nên nhìn cảnh này thì không khỏi chạnh lòng.

“Má nó, cô là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi?”

Người đàn ông trung niên vì chuyện này mà vô cùng tức giận, ông ta bất ngờ tát vào mặt cô gái một cái rồi mắng: “Hiệu trưởng cô còn không dám nói với tôi như vậy, cô có tin tôi bảo hiệu trưởng cô sa thải cô ngay lập tức không? Lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu tâm trạng tôi tốt thì tôi có thể sẽ tha thứ cho cô.”

Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa sờ lên khuôn mặt của cô gái nhỏ, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra.”

Ông ta còn chưa chạm vào cô gái thì Vương Bác Thần đã cầm lấy tay ông ta.

“Má mày…”

Người đàn ông trung niên định chửi thề thì phát hiện tay mình giống như bị kìm sắt trói chặt, không thể cử động.

Lực tay của Vương Bác Thần rất lớn, khuôn mặt người đàn ông trung niên lập tức tái mét, đau đớn toát mồ hôi lạnh.

“Buông ra, má nó buông ra chưa, mày có biết tao là ai không? Tao là Thường Phong, giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên, có tin…”

Vương Bác Thần không quan tâm, anh đẩy nhẹ một cái, Thường Phong đã ngã bệch trên đất.

Rầm.

Xương cụt truyền đến một âm thanh vỡ vụn, khuôn mặt đang đau đớn của Thường Phong đột nhiên trở nên khó coi hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc