THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 546

Triệu Long không ngừng mắng chửi, Bà cụ Triệu không ngừng chém, còn không ngừng kêu: “Con chết đi, con ơi, Long, con chết đi, con mau chết đi, con chết thì ta có thể sống, con chết ta có thể sống.”

Trong tiếng hét thê thảm của Triệu Long, hơi thở chấm dứt, ông ta căn bản không hề có sức phản kháng.

Mặt Bà cụ Triệu đầy máu tươi, lại đi về phía Triệu Hồng, mặc kệ cháu gái của mình xin tha, mắng chửi, gào thét thảm thiết, con dao phay trong tay vẫn chém xuống.

Ngay cả Vương Bác Thần nhìn xem cũng thấy ghê người!

Anh không ngờ, thật sự không ngờ, Bà cụ Triệu sẽ độc ác như vậy, hoàn toàn mất sạch nhân tính!

Đây, vốn chỉ là một thử thách!

Đúng vậy, là thử thách!

Chỉ cần ba người họ còn lại dù chỉ một chút nhân tính, còn một chút tình thân, chỉ cần họ nghĩ cho đối phương, muốn giữ mạng cho đối phương, Vương Bác Thần tuy rằng không thứ lỗi cho bọn họ, nhưng cũng sẽ tha cho bọn họ.

Nhưng Bà cụ Triệu đã lựa chọn, lựa chọn của ba người họ, đã phá bỏ ranh giới cuối cùng của anh.

Vì một hy vọng xa vời, bọn họ thế mà bắt người thân của minh đi tìm chết! Bà cụ Triệu tự tay giết chết con đẻ và cháu gái của mình!!

Bọn họ, vốn có thể sống, nhưng bọn họ đã mất sạch nhân tính, không bằng súc sinh!

Súc sinh còn biết bảo vệ con cháu của mình, nhưng ba người này, hoàn toàn không có gì cả!!!

Cực kỳ ích kỷ!!

“Thần chủ, tôi, tôi có thể sống phải không, bây giờ chỉ còn một mình tôi, tôi có thể sống đúng không.”

Bà cụ Triệu quỳ trên mặt đất, trong mắt chỉ có điên cuồng.

Trong lòng Vương Bác Thần trào lên một trận ghê tởm, nở một nụ cười hài hước, nhỏ giọng nói: “Loại không có nhân tính như bà, bà cảm thấy tôi có thể để bà sống sao? Bà có thể giết con đẻ và cháu gái ruột của mình, bà còn là người sao? Đây chẳng qua là một thử thách của các người mà thôi, chỉ cần các người có thể chết vì đối phương, tôi sẽ tha cho ba người, nhưng bà lại lựa chọn con đường chết!”

Trong giây lát Bà cụ Triệu tê liệt ngã ngồi dưới đất, hét chói tai: “Mày, mày lừa tao, mày lừa tao, Vương Bác Thần, mày là ma quỷ, mày là ma quỷ, mày lừa tao!”

Vương Bác Thần cười dữ tợn nói: “Đúng vậy, tôi chính là ma quỷ, tôi chính là ma quỷ trong lòng các người, chính là quả báo của các người!”

“Đừng lo, ba ngày sau, bà sẽ chết vì bệnh tim tái phát.”

“Cho dù bất kỳ ai, cũng không điều tra ra được!”

“Đây, là quả báo của các người!”

Trong tiếng mắng chửi thê lương của Bà cụ Triệu, Vương Bác Thần rời khỏi nhà họ Triệu.

Cửa lớn đóng lại, như thể tất cả mọi tội ác cũng đều bị nhốt bên trong.

Nhưng, thật sự như vậy sao?

Không phải, cánh cửa này chỉ khép lại nơi xấu xí này, chỉ che đi những chuyện cũ khiến người ta buồn nôn, tội ác thì chẳng thể che lấp được.

Lòng người, bản chất con người.

Nơi nào có người, nơi đó sẽ có giang hồ.

Mà giang hồ, là nơi thử thách lòng người và bản chất con người.

Bình luận

Truyện đang đọc