CHƯƠNG 284
“Năm đó, nếu bác mạnh mẽ hơn một chút, nếu bác ngăn cản bọn họ thì mẹ cháu sẽ không phải chết, cháu cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy. Là bác vô dụng. Bác không làm được gì. Bác Thần, xin lỗi, bác xin lỗi!”
Lý Hoàng nước mắt đầy mặt.
Vương Bác Thần không mảy may chút thông cảm nào.
Người nhà họ Lý không đáng được thông cảm!
Năm đó, đúng là Lý Hoàng thân với mẹ nhất, cũng vô cùng yêu thương anh. Nhưng ông ta biết ba con Lý Thành muốn hại mẹ, vậy mà vẫn không đứng ra.
Dù ông ta không dám ngăn cản họ thì nhắc nhở một chút cũng được, cùng lắm thì anh và mẹ sẽ rời khỏi nhà họ Lý. Nhưng ông ta không làm. Ông ta trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra, trơ mắt nhìn mẹ bị Lý Thành đâm một nhát dao!
Giờ ông biết sai rồi, giờ ông hối hận rồi, giờ ông cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, ông muốn làm gì thì làm đi! Ông muốn làm gì thì làm đi!
Lồng ngực Vương Bác Thần phập phồng dữ dội, mắt hằn tơ máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hoàng.
“Bác Thần, bác biết, cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho bác, em gái mãi mãi chết không nhắm mắt. Nhưng bác hối hận lắm. Ngày nào bác cũng dằn vặt. Bác Thần, bác không xin tha thứ, bác chỉ xin cháu cho bác một cơ hội để bác bù đắp cho cháu thôi. Cho bác một cơ hội đi, Bác Thần.”
Lý Hoàng khóc vô cùng thương tâm. Ông ta rất hối hận. Vì sao năm đó không đứng ra, vì sao không ngăn cản bọn họ?
Nếu năm đó ông ta đứng ra, có lẽ em gái sẽ không chết, cũng sẽ không xảy ra bi kịch.
Nhưng ông ta không dám đứng ra, không dám ngăn cản họ!
Ông ta hy vọng biết bao, lúc đó mình chết thay em gái, nhưng ông ta lại lùi bước, sợ hãi, bị ba và anh uy hiếp, không dám để lộ ra chút tin tức nào cho em gái.
Lý Hoàng, đồ yếu đuối, đồ vô dụng!
“Cho ông cơ hội? Các người có từng cho mẹ tôi cơ hội không? Lý Hoàng, cả đời này ông đừng hòng yên ổn. Mẹ tôi ở trên trời đang nhìn người anh mà bà ấy yêu quý nhất đấy! Bà ấy chết không nhắm mắt! Bà đang nhìn xem khi nào các người gặp quả báo! Giờ tôi đã trở về, tôi chính là quả báo của các người! Quả báo của nhà họ Lý tới rồi, các người phải nhận lấy cho tôi! Không nhận nổi cũng phải nhận cho tôi!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hai mắt Vương Bác Thần đỏ ngầu như một con dã thú. Sát khí đáng sợ, đàn áp khiến Lý Hoàng cảm giác hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Xin lỗi, bác xin lỗi! Cầu xin cháu cho bác một cơ hội bù đắp. Cầu xin cháu, cầu xin cháu! Bác biết, những gì bác gặp phải bây giờ đều là báo ứng của bác. Bốn năm trước, bác yếu đuối một lần, bác lùi bước một lần. Bây giờ, bác không muốn yếu đuối nữa, không muốn lùi bước nữa. Bác Thần, bác không cầu xin cháu tha thứ cho bác mà cầu xin cháu cho bác một cơ hội bù đắp thôi. Bác sống rất khổ sở, thật sự rất đau khổ. Đây là quả báo của bác. Bác biết.”
Lý Hoàng vô cùng tự trách, vô cùng hối hận.
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Nếu đau khổ như vậy thì ông đi chết đi!”
Trên mặt Lý Hoàng toàn là nước mắt, nhưng giờ phút này, ông ta lại cười như một đứa trẻ: “Cháu nói đúng. Loại người nhu nhược như bác không nên sống. Nếu bác chết có thể khiến lòng cháu dễ chịu hơn chút, vậy bác sẽ chết.”
Dứt lời, Lý Hoàng bỗng rút một con dao găm ra, hung hăng hướng về phía tim mình.
Ông ta không hề muốn sống!