THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 841

Mặc dù bà ta hận Trần Ngọc, nhưng Mộc Lai là chồng bà ta, bình thường Mộc Lai cũng vô cùng che chở bà ta. Vừa nghe thấy muốn cho Mộc Lai đi làm loại chuyện bẩn thỉu này, bà ta lập tức không vui.

Mộc Lai vội vàng nói: “Đừng nói bậy, mẹ chúng ta đã sắp xếp, còn có thể hại tôi hay sao? Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, vì cái nhà này, tôi đi cũng không hề gì, bà và con sống tốt là được.”

Ông ta là cố ý nói như vậy, lo rằng sẽ chọc giận Tưởng Mẫn.

Nên lợi dụng Trần Hương Lan giải vây giúp mình, dù sao Tưởng Mẫn cũng phải suy nghĩ cho con gái mình.

“Con không đồng ý! Nếu như phải đi, vậy con và Mộc Lai cùng đi!”

Trần Hương Lan vô cùng kiên quyết nói ra.

Cùng đi chịu chết sao?

Người phụ nữ ngu xuẩn này, sao bà không hiểu ý tứ trong lời nói của tôi chứ!

Mộc Lai cố ý nói: “Bà đi làm gì, tôi chỉ ra ngoài một chuyến, cũng không phải đi chịu chết.”

Tưởng Mẫn nhìn chằm chằm Trần Hương Lan, cuối cùng thở dài nói: “Hết cách với con rồi, được, Mộc Lai không đi nữa, đổi thành người khác đi.”

Trong lòng Mộc Lai thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra cũng có lúc người phụ nữ đơn thuần này phát huy được tác dụng.

“Đi, đi xem đám con hoang Trần Ngọc kia lần cuối, để chúng ta nhìn xem bây giờ cô cả nhà họ Trần còn có thể ngang ngược nữa không!”

Trong giọng nói của Tưởng Mẫn tràn đầy thoải mái, trước kia Trần Ngọc luôn đối địch với bà ta, thậm chí mắng bà ta là người thứ ba, kẻ không biết xấu hổ ngay trước mặt bà ta.

Khi đó bà ta vẫn chưa nắm giữ nhà họ Trần trong tay, rất nhiều khi chỉ có thể nhẫn nhịn.

Bây giờ toàn bộ nhà họ Trần đều là của bà ta, hoàn toàn không cần nhịn nữa, thù mới hận cũ, cùng tính một lượt thôi.

Đến gian phòng giam giữ đám người Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà, Tưởng Mẫn ngẩng cao đầu, ung dung đi vào.

“Tưởng Mẫn, đồ thấp hèn không biết xấu hổ, hại chết mẹ tôi, bây giờ lại hại chết ba tôi, bà sẽ không được chết tử tế! Sau này bà sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục!”

Trần Ngọc mắng chửi, chuyện đã đến nước này, gần như có thể đoán được, Trần Quốc Vinh chính là bị Tưởng Mẫn hại.

Tưởng Mẫn ngồi trên ghế, thờ ơ nói: “Trạch Khôn, đi, đánh nát miệng nó.”

Trần Trạch Khôn dứt khoát cầm một chiếc gậy gỗ đi qua, tàn bạo đánh lên miệng Trần Ngọc, mắng: “Đồ ti tiện, cho bà mắng tiếp này!”

Gậy gỗ trong tay Trần Trạch Khôn quất thẳng vào miệng Trần Ngọc, nhất thời máu thịt be bét, máu me đầm đìa.

“Không được đánh mẹ tôi, Trần Trạch Khôn, đồ súc sinh nhà ông! Mẹ tôi là chị của ông đấy!”

Triệu Thanh Hà tức giận run rẩy cả người, không ngờ hai mẹ con này lại độc ác như vậy! Nhưng cô đã bị trói lại, căn bản không cử động được.

“Mấy người đang tự tìm đường chết! Tôi thề, Hoa Mạnh Trường tôi phải khiến mấy người xuống mười tám tầng địa ngục!”

Lần thứ hai Hoa Mạnh Trường đã gãy hai chân muốn gi3t chết một người như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc