THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 97

Triệu Thanh Hà nhìn thấy con thì liền ôm chặt lấy cô bé.

Sau đó lại hung hăng vỗ một cái vào mông Dao Dao, vừa khóc vừa nói: “Cái con bé này, ai đưa con đi con cũng đi cùng hả? Có phải là con ngu ngốc không vậy, con muốn hù chết mẹ à?”

Đánh xong một cái này, Triệu Thanh Hà đau lòng muốn chết đi được, ôm lấy Dao Dao khóc một trận.

Dao Dao cũng khóc, bàn tay nhỏ run rẩy lau sạch nước mắt cho Triệu Thanh Hà: “Mẹ đừng có khóc mà, dì cả gạt con nói là mẹ bị người xấu bắt đi, dẫn con đi tìm ba, cho nên con mới đi.”

Nghe nói như vậy, Vương Bác Thần khẽ giật mình.

Triệu Hồng?

Lại là Triệu Hồng à.

Người phụ nữ như rắn độc, có chuyện gì thì cứ hướng về mình, tại sao lại đối xử với con gái của tôi như vậy?

Con bé chỉ mới có hơn ba tuổi.

Triệu Hồng, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

“Tại sao Triệu Hồng lại muốn hãm hại Dao Dao, tại sao cô ta lại có thể ác độc như vậy chứ, Dao Dao là cháu gái ruột của cô ta mà.”

Triệu Thanh Hà tức giận đến xám mặt.

Cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Triệu Hồng, nhưng mà Triệu Hồng cứ làm chuyện độc ác hết lần này đến lần khác.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Nhà họ Triệu, em đừng lo lắng, lần này anh sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.”

Đúng vào lúc này, Trần Ngọc lại gọi điện thoại tới: “Con gái, Bác Thần, không hay rồi, Triệu Húc dẫn theo Hàn gia đến công ty đòi tiền, phải làm gì đây.”

Hàn gia?

Ánh mắt Vương Bác Thần trở lên lạnh lẽo.

Tôi còn chưa đi tìm anh mà tự anh đưa đến cửa trước rồi.

“Mẹ, con đến ngay đây, mẹ đừng xảy ra xung đột với bọn họ, chờ con đến xử lý.”

Vương Bác Thần sợ mẹ vợ chịu thiệt thòi, anh vội vàng dặn dò.

Công ty Hoa Nguyên.

Khóe miệng Trần Ngọc chảy máu, quỳ ở dưới đất, mái tóc rối bời, trên mặt đều là dấu tay.

Đều là do Triệu Húc đánh.

Triệu Húc cười gằn: “Đồ khốn nạn, mẹ nó, còn tưởng là trưởng bối của tôi à? Bà có xứng không? Ngày hôm nay chính là ngày chết của gia đình các người.”

“Cái thằng mất dạy, mày chết không yên bình đâu.”

Trần Ngọc mắng Triệu Húc: “Hàn gia, món nợ đó là do nhà họ Triệu thiếu, không có liên quan gì chúng tôi, ngài đi tìm nhà họ Triệu đi, gia đình chúng tôi không thể bỏ ra một đồng tiền nào đâu.”

Hàn gia vuốt vuốt hạch đào ở trong tay, hờ hững nói: “Nghe không hiểu tiếng người hả, con người của tôi rất công bằng, món nợ của công ty Hoa Nguyên thì đương nhiên phải đến tìm công ty Hoa Nguyên đòi rồi.”

“Không bỏ tiền ra có đúng không, vậy thì dễ lắm, con gái của bà trẻ tuổi xinh đẹp, có thể bán đi mà. Mặc dù bà đã sắp năm mươi rồi, nhưng mà thấy cũng chưa tới bốn mươi đâu, có nhiều người rất thích gái già, chỉ cần vài năm là đã có thể trả tiền cho tôi rồi đúng không nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc