THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 941

“Tôi…lúc nãy tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi…đừng…đừng xem là thật. Chúng tôi nói những điều kia, cũng chỉ là góp vui, đấu y học, góp vui, để mọi người….”

Đại diện nhà họ Lâm không nói tiếp được nữa, bởi vì ánh mắt muốn giết người của Hồ Quốc Trụ đang nhìn chằm chằm vào ông ta.

“Góp vui?”

Hồ Quốc Trụ đứng dậy, ung dung nói: “Lúc nãy, ông không hề nói như vậy đúng chứ? Ông nói nếu như Vương Bác Thần có thể thắng, ông sẽ chết ngay tại đây. Bây giờ Vương Bác Thần thắng rồi, ông cũng nên chết rồi! Còn đợi gì nữa?”

“Đúng, lúc nãy các người không hề giống đang góp vui, muốn ép thầy Vương vào con đường chết, còn không nể mặt ông đây! Bây giờ thế nào? Biết sợ rồi? Muốn nuốt lời? Ông cảm thấy có thể sao? Nếu như hôm nay thầy Vương thua, ông sẽ bỏ qua cho thầy Vương?”

Khấu Thanh cười u ám nói.

Ông ta chưa quên, lúc nãy mấy người bọn họ bảo thế gia hào tộc cho chút mặt mũi nhưng bọn họ không cho, nhất định ép Vương Bác Thần vào con đường chết.

Bây giờ mới biết sai, muộn rồi!!!

“Tôi biết sai rồi, tôi không có quan hệ gì với bọn họ, xem tôi như cái rắm mà thả? Tha cho tôi đi.”

Trương Lăng Vân vội vàng nói, hơn nữa còn liên tục tát vào mặt mình: “Tôi chính là cái đồ miệng thối, là miệng chó của tôi không nhả ra được ngà voi, tôi chỉ biết ba hoa, bây giờ tôi biết sai rồi, tôi tình nguyện nhận thua, tôi tình nguyện nhận thua. Tha cho tôi, tha cho tôi đi mà.”

Dáng vẻ quỳ lạy, van xin của Trương Lăng Vân khiến trong lòng mấy vị đại diện của thế gia tràn ngập sự xem thường.

Đường đường là cậu chủ của một trong năm đại gia tộc, lại quỳ lạy Vương Bác Thần, đúng là tham sống sợ chết!

Thua thì thế nào?

Lẽ nào bọn họ thật sự dám giết mình và những người khác?

Lẽ nào bọn họ thật sự dám khai chiến với thế gia hào tộc?

Nực cười!

Thế gia hào tộc có ảnh hưởng rất lớn với nước R, cho dù Vương Bác Thần là người do quốc chủ Hàn Đỉnh phái đến, lẽ nào bây giờ quốc chủ còn dám lật mặt với thế gia hào tộc?

Đại diện nhà họ Lâm nghiến răng, cứng miệng nói: “Vương Bác Thần thắng thì làm sao? Mấy người chúng tôi đại diện cho bảy đại thế gia, ra tay với chúng tôi chính là khiêu khích bảy đại thế gia. Lẽ nào các ông thật sự dám giết người? Những lời lúc nãy tôi nói thì thế nào? Tôi nói không giữ lời không được sao? Tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu thôi, không được hả?”

Đại diện nhà họ Cổ cười khẩy nói: “Không sai, chúng tôi đến để xem trò vui, trận đấu y học này không liên quan gì đến chúng tôi? Lẽ nào là chúng tôi muốn đấu? Chả lẽ chúng tôi có tham gia vào? Chúng tôi chẳng qua chỉ là khán giả mà thôi.”

“Haha, nói rất hay, chúng tôi chỉ là khán giả, trận đấu y học này là chuyện của hai bên các người, bây giờ chúng tôi không quan tâm nữa, các người tự mình giải quyết đi.”

Đại biểu nhà họ Tôn đắc ý nói.

Bọn họ nhận định, mấy người Vương Bác Thần và Hồ Quốc Trụ không dám giết bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc