THẦN CHỦ Ở RỂ

Chương 123

Thường Phong cho con mình đến trường mẫu giáo này nhập học là vì sự thỉnh cầu của hiệu trưởng, mục đích là muốn để Thường Phong đầu tư cho trường.

Thế mà bây giờ, vừa mới ghi tên đăng kí xong thì Thường Phong đã bị xúc phạm.

Chuyện này phải làm sao đây?

Không dễ dàng gì mà bản thân xin được vào làm giáo viên ở trường mẫu giáo này, bây giờ nếu như vì chuyện này mà bị đuổi việc thì chắc chắn sẽ bị ba mẹ mắng chểt mất thôi.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, không sao đâu.”

Vương Bác Thần nở một nụ cười an ủi cô ta.

Anh đương nhiên biết rằng tập đoàn Nam Thiên thuộc sở hữu của gia tộc Nam Cung, nhưng vậy thì sao chứ?

“Có chuyện gì vậy?”

Tiếng ồn ở đây đã truyền đến tai hiệu trưởng vừa mới đến.

Không dễ dàng gì ông ta mới lôi kéo được Thường Phong đến đây, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Thế mà vừa mới xuất hiện thì ngay lập tức nhìn thấy Thường Phong đang nằm trên mặt đất, khắp người đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt thì tái nhợt.

Ông ta đột nhiên hoảng sợ đến sững sờ, vội vàng chạy đến: “Thường… Thường Tổng, ngài không sao chứ? Ai đã làm ra chuyện này?”

“Trương Hoành Đồ, cái con mẹ nhà ông.”

Thường Phong tát vào mặt Trương Hoành Đồ, hằn học nói: “Tôi nể mặt ông, đưa con trai đến đây đăng kí học, vậy mà người của trường ông lại dám quát tháo sỉ vả tôi, còn kêu người đánh tôi, ông đợi đấy!”

Nói xong, ông ta không dám nhìn Vương Bác Thần, sợ bản thân lại bị đánh lần nữa, vội vàng xách mông chạy ra ngoài.

Cô gái nhỏ vội vàng giải thích: “Hiệu trưởng, không phải như thế, là…”

“Câm miệng!”

Trương Hoành Đồ nổi điên, ông ta khó khăn lắm mới mời được nhà đầu tư Thường Phong, vậy mà bây giờ lại bị một người mới nhận việc chọc giận.

Lẽ nào lại như vậy, không có lí nào như vậy cả.

Dám xúc phạm cái mỏ vàng của ông ta, đúng là ăn phải gan báo gan hùm rồi!

“Phương Viên!”

Trương Hoành Đồ cố kiềm nén gào thét: “Cô… cô thế mà lại dám xúc phạm Thường Tổng, cô có biết tôi đã uống bao nhiêu rượu, bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể mời được anh ta về đây đầu tư không? Vậy mà bây giờ tự nhiên lại bị cô phá huỷ cái con mẹ nó cả rồi!”

Phương Viên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng, vội vàng nói: “Hiệu trưởng, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nguyện ý nhận hình phạt.”

“Hình phạt? Hừ hừ.”

Trương Hoành Đồ nghiến răng, tức giận đến bật cười: “Cô tưởng xử phạt là có thể giải quyết sao? Thường Tổng bị đánh tới bộ dạng đó, cô cho rằng phạt xong là mọi chuyện cũng xong sao? Mẹ kiếp, hôm nay tôi phải chỉnh đốn lại cô!”

Nói xong, Trương Hoành Đồ đột nhiên có ý muốn động tay động chân đánh với Phương Viên.

Vương Bác Thần đứng trước mặt ông ta, lạnh nhạt nói: “Cô giáo Phương không có lỗi trong chuyện này, ông có thể hỏi những người khác, do chính cái tên Thường Phong đó hung hăng doạ người, tự mình gây ra chuyện, còn ép cô giáo Phương phải quỳ xuống, tôi ngứa mắt nên mới ra tay đánh ông ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc