THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 71

Bà cụ nheo mắt lại, bắn ra một tia lạnh lùng: “Đây là do cậu nói, nếu như không có được dự án thì tôi sẽ hỏi tội các người.”

Vương Bác Thần không thèm để ý tới bà ta.

Trần Ngọc vội vàng nói: “Thanh Hà, có nghe thấy bà nội của con nói chưa? Con nhanh chóng lấy được dự án đi.”

Đến hội đấu thầu.

Triệu Thanh Hà lo lắng nói: “Người khác đều chuẩn bị quà cáp, chỉ có chúng ta là không có, thật sự ổn chứ?”

“Đừng lo lắng…”

Vương Bác Thần vừa mới nói chuyện thì đã bị người khác đẩy ra.

“Con chó đến từ đâu vậy, cũng dám cản đường ông đây?”

Vương Bác Thần nhíu mày.

Người đó là Trần Phong, cậu cả nhà họ Trần, bọn họ từng là bạn học cấp ba.

Trong hôn lễ, Trần Phong cũng đã quỳ gối, khiến anh ta trở thành trò cười. Lúc này nhìn thấy Vương Bác Thần, làm sao anh ta có thể kiềm chế mà không báo thù được chứ?

“Ai nha, là cái thằng chó chết Vương Bác Thần đó à, vừa mới ra đời thì mẹ mày đã bị đàn ông vứt bỏ, sinh ra một tên tạp chủng như mày, còn dám cản đường của ông đây?”

Người bên cạnh nhìn thấy là cậu Trần thì vội vàng nhường đường.

Ở thành phố Hà Châu, ngoại trừ nhà họ Lý đứng đầu thì còn có bốn lớn một đen.

Đen trong đó chính là nhà họ Trần.

Nhà họ Trần lập nghiệp từ lừa lộc, nuôi một nhóm lưu manh hung ác.

Mọi người đều nói dù nhà họ Trần không phải là gia tộc giàu có nhất ở Hà Châu, nhưng mà chắc chắn là gia tộc không thể trêu chọc nhất.

“Đồ chó! Ỷ vào việc đã từng đỡ đạn cho thần chủ mà kêu tao quỳ xuống, bây giờ chắc sử dụng ân tình của thần chủ hết rồi hả?”

“Nhìn bộ dạng này của mày đi, là muốn đến đây nịnh bợ nhân vật lớn đúng không, tìm cơ hội một bước lên mây, tao thấy cái loại người như mày nhiều lắm rồi.”

Trần Phong bĩu môi khinh thường, đưa tay vỗ vào mặt Vương Bác Thần: “Nể tình là bạn học, tao cho mày một cơ hội quỳ xuống để nhận sai, sau này thành thành thật thật làm chó cho tao, tao có thể tha cho mày tội chết.”

Vương Bác Thần đẩy tay của anh ta, lạnh lùng nói: “Cút!”

“Cái thứ thấp hèn rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.”

Sắc mặt Trần Phong đột nhiên thay đổi, giận đến tím mặt: “Thằng chó, tao cho mày một cơ hội vậy mà mày lại không biết tốt xấu, quỳ xuống đây cho tao, liếm sạch sẽ giày của tao, tao vẫn có thể tha cho mày tội chết.”

Triệu Thanh Hà sợ sẽ gây ra chuyện, cô kéo Vương Bác Thần rồi nói: “Chúng ta đi vào thôi.”

Trần Phong ngăn cản Triệu Thanh Hà, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Không quỳ cũng được, vợ của mày xinh đẹp như thế, ngủ với tao một đêm, tao cũng có thể suy nghĩ tha cho cái mạng chó của mày.”

“Người nào sỉ nhục anh Vương, tội không thể tha.”

Bình luận

Truyện đang đọc