THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 465

Mỗi một chiếc, giá bán 270 tỷ trở lên!

Mà ở nước R, chỉ có 1 chiếc, chủ nhân của nó, chính là đệ nhất hào môn của Đông Đảo, đại thiếu gia nhà họ Sài – Sài Kiện!

“Trời ạ, cậu Sài tới rồi!”

“Nam thần của tôi đó, tôi muốn xĩu rồi!”

“Má ơi, Siêu xe Lykan, đây chính là ký hiệu của Cậu Sài sao!”

Tất cả mọi người, toàn bộ đều vây xung quanh, hơn mười người bảo vệ mặc đồ đen hung thần ác sát, lập tức tản ra, không cho người khác tới gần.

Một thanh niên anh Kiện mặc bộ vest màu hồng từ trên xe xuống, đeo kính râm, nhìn qua vô cùng lả lơi.

“Cậu Sài tới rồi, khẳng định sẽ ra mặt giúp Chung Diễm Phương, hai người kia chết chắc rồi!”

“Đúng vậy, đắc tội ai không được, cư nhiên đắc tội độc sủng của cậu Sài, cái này chính là chán sống rồi, ngại mệnh dài mà.”

“Đáng tiếc ghê, tuổi còn trẻ, mà muốn chết rồi.”

“Hứ, ai mướn hắn đánh độc sủng của cậu Sài?”

Rất nhiều người nhìn về phía Vương Bác Thần, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Có người lộ ra ánh mắt thương hại.

Có người châm chọc.

Có người khinh thường.

“Anh Kiện, sao anh giờ mới tới, em sắp bị người ta đánh chết rồi, anh phải báo thù cho em.”

Chung Diễm Phương bụm mặt, bĩu môi, khóc như mưa, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống như đang làm nũng.

Cái âm thanh nhu mềm kia, trực tiếp đánh vào nơi mềm mại của đàn ông, quả thực là một yêu tinh, chỉ cần nghe thanh âm, liền khiến xương cốt toàn thân người nghe đều mềm nhũn.

Sài Kiện vừa nhìn dấu tay trên mặt Chung Diễm Phương, lập tức đau lòng ôm lấy Chung Diễm Phương, giận dữ nói: “Ai dám đánh người phụ nữ của anh, không cần mạng nữa à?”

Chung Diễm Phương vẻ mặt độc ác chỉ vào Vương Bác Thần và Trần Ứng Long, vô cùng oán hận nói: “Anh Kiện, người ta là bị 2 tên này đánh nè, anh nhất định không được bỏ qua cho họ, em muốn bọn họ chết!”

Sài Kiện đau lòng muốn chết, anh ta và Chung Diễm Phương ở bên nhau mới mấy tháng, còn chưa chơi đủ đâu.

Huống chi, Chung Diễm Phương hiện tại là đàn bà của anh ta, đánh Chung Diễm Phương, chính là không cho anh ta mặt mũi, vả vào mặt anh ta!

Hừ lạnh nói: “Khốn nạn! Muốn chết sao?”

“Dám đánh người phụ nữ của tao, tao hạn cho tụi mày trong vòng mười giây, quỳ xuống xin lỗi bảo bối của tao, không thì, tao muốn mạng của tụi mày!”

Chung Diễm Phương đã hận Vương Bác Thần đến tận xương tủy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Kiện, kêu bọn họ quỳ xuống, sau đó cắt luôn tứ chi của bọn họ đi!”

Sài Kiện hừ lạnh nói: “Có nghe thấy chưa? Lập tức quỳ xuống dập đầu nhận sai, rồi đánh gãy tứ chi của bọn mày, chuyện này coi như bỏ qua! Còn không mau quỳ xuống bò qua đây cho tao!”

Bình luận

Truyện đang đọc