THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 846

Tưởng Mẫn nhìn Trần Quốc Vinh với vẻ châm chọc.

“Thả ông ngoại tôi ra. Nếu không, chờ Bác Thần tới, các người đều sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Vào lúc tuyệt vọng nhất, Triệu Thanh Hà đứng dậy.

Điều duy nhất cô có thể làm được bây giờ là kéo dài thời gian, chờ Bác Thần về.

“Các người rời đi bây giờ, tôi có thể bảo Bác Thần không truy cứu trách nhiệm của các người, tha cho các người một con đường sống! Các người cũng biết thân phận thật sự của Bác Thần chứ?”

Triệu Thanh Hà hít sâu một hơi, nhấn mạnh từng từ: “Bác Thần… là thế thân của thần chủ!”

Không ngờ có một vị Võ tông tới!

Chẳng qua dáng người cao hơn hai mét kia lại cho người ta một áp lực vô hình. Trần Quốc Vinh bị ông ta nắm cổ giơ lên cao rồi ném xuống đất.

Triệu Thanh Hà không khỏi tuyệt vọng. Sao Bác Thần vẫn chưa trở lại?

Trần Ngọc vừa tỉnh dậy, thấy ba bị người ta hành hạ như thế thì bắt đầu khóc thét lên đầy chói tai: “Tưởng Mẫn, bà muốn giết thì cứ giết tôi đi, ba tôi không có lỗi gì với bà! Người đối đầu với bà từ trước tới giờ đều là tôi, không phải là ba tôi!”

“Đừng suốt ruột. Mày cũng không thể thoát được đâu!”

Trần Trạch Khôn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ mẹ còn có sự chuẩn bị như vậy. Có một vị Vũ Tông ở đây, những người này chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.

“Chỉ là Võ Tôn cũng dám ngông cuồng ở trước mặt tôi?”

Tưởng Mẫn nhìn lão Ngô với vẻ giễu cợt, thản nhiên nói: “Trần Quốc Vinh, đây là chỗ dựa của ông à? Vậy thì ông làm tôi quá thất vọng rồi. Chỉ riêng Võ tông, bên cạnh Hạ Thế Duệ đã có tới ba người. Hơn nữa sau lưng ông ấy còn có một chỗ dựa thần bí lại mạnh mẽ. Đừng nói là ông, cho dù là cả Tam Hùng ở Ma Đô cộng lại còn chẳng bằng một ngón chân của người ta.”

Hoa Mạnh Trường tức giận nói: “Bà đúng là độc ác, vô sỉ. Chờ sư phụ tôi trở về, các người đều phải xuống địa ngục!”

“Ông nói ông là Hoa Mạnh Trường y thánh thời nay à? Ha ha, vậy được, tôi thật ra muốn xem thử y thuật của ông có thể khiến ông cải tử hoàn sinh không.”

Tưởng Mẫn thâm trầm nói: “La võ tông, giết Hoa Mạnh Trường trước đi.”

La võ tông khẽ gật đầu, lãnh đạm nhìn về phía Hoa Mạnh Trường, sau đó đi tới và tát vào mặt Hoa Mạnh Trường.

Cái tát này làm Hoa Mạnh Trường choáng váng, lập tức bị đánh cho sốc rồi.

Cùng lúc đó, La võ tông giơ chân lên, đạp về phía ngực của Hoa Mạnh Trường.

Nếu một đạp này đạp trúng, Hoa Mạnh Trường chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ!

“Đừng!”

“Dừng tay!”

Lão Ngô vung nắm đấm đánh về phía gáy La võ tông, sức đánh rất mạnh, thậm chí còn kèm theo tiếng xé gió.

Nhưng La võ tông lại đá ngược một phát. Lão Ngô thầm nghĩ không ổn. Ông ta là Võ tôn, võ tông cao hơn ông ta tròn một cấp, chênh lệch một cảnh giới lớn, còn ở khoảng cách ngắn như vậy, dưới một đá này, ông ta là võ tôn đương nhiên chỉ có thể cố đỡ, sau bị cú đá này làm cho trượt vài chục bước mới dừng lại được.

Bình luận

Truyện đang đọc