THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 506

Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ cảm thấy, đây là người si nói mộng.

Cường giả như này, nếu vừa rồi muốn giết vị Võ Tông như Lăng Tĩnh, cũng dễ như trở bàn tay.

Tốc độ khủng khiếp như vậy, căn bản không có ai có thể ngăn chặn!

Chẳng trách anh cực kỳ bình tĩnh, không hề kiêng kỵ nói là muốn diệt nhà họ Chu!

Có thực lực như này, muốn tiêu diệt nhà họ Chu, rất đơn giản, muốn giết ông cụ Chu, căn bản không có bất cứ áp lực!

Không ai có thể chặn được anh trước khi anh giết người.

Thậm chí những người khác, căn bản không nhìn rõ Vương Bác Thần sao lại xuất hiện ở trước mặt ông hai Chu.

“Chuyện này sao có thể chứ, đây là dịch chuyển sao? Chuyện này không thể nào!”

Không ít người sửng sốt thốt lên.

Theo bọn họ thấy, đây là dịch chuyển!

“Không phải là dịch chuyển, là tốc độ của cậu ta quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua tốc độ mà mắt chúng ta có thể bắt được, nhanh đến mức đại não của chúng ta ngay cả cơ hội load cũng không có!”

Có người trong giới võ đạo nói với giọng run rẩy, sự kinh hãi trên mặt không hề che đậy.

“Cú đấm này, là đánh cho ông cụ Phương!”

Bụp!

Vương Bác Thần đấm một quyền vào lồng ngực của Chu Cảnh, xương ngực của Chu Cảnh lõm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau lưng lồi lên, giống như một nắm đấm.

Máu trong miệng Chu Cảnh còn chưa kịp phun ra, cú đấm thứ hai của Vương Bác Thần đã tới.

“Cú đấm này là đánh thay cho Phương Viên!”

Bụp!

Vai của Chu Cảnh hoàn toàn vỡ nát, trên mặt hiện ra một tia tử khí.

Cú đấm thứ ba của Vương Bác Thần đánh vào vai bên kia của Chu Cảnh, cả hai vai vỡ tan, máu thịt mơ hồ, lộ ra xương.

Đấm ba đấm, Chu Cảnh giống như một vũng bùn nhão, ngã trên đất, máu không ngừng trào ra từ miệng, mặt mày xám như tro.

“Phương Viên, đang ở đâu!”

Vương Bác Thần nhìn Chu Cảnh.

Lúc này, anh cho mọi người cảm giác giống như thần linh nắm giữ sinh tử!

“Tôi, tôi sẽ không nói cho cậu, ha ha ha, ha ha ha ha, cậu giết tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không nói cho cậu!”

Trên mặt Chu Cảnh hiện vẻ điên cuồng méo mó: “Người phụ nữ đó còn khá đẹp, hương vị thật sự không tồi. Cậu mãi mãi cũng đừng hòng tìm được cô ta! Bởi vì tôi cho thủ hạ cưỡng hiếp chết cô ta rồi! Ha ha ha ha.”

“Lão nhị, mày im mồm, mau nói, mau nói.”

Chu Chấn Nam bị dọa suýt nữa quỳ xuống đất, lúc này ông ta mới biết, cái gì gọi là tuyệt vọng!

Ông ta cho rằng có Lang Binh ở đây, bản thân hoàn toàn có thể giết Vương Bác Thần, vớt vát mặt mũi!

Bình luận

Truyện đang đọc