THẦN CHỦ Ở RỂ

Chương 1154

Tuy rằng sau đó anh giết Vương Tường, giết Lưu Tư Kì và những kẻ đầu sỏ gây nên, nhưng sự lạnh lùng của Vương Hạo và sự bất công của người nhà họ Vương, anh vẫn không thể tiếp nhận nhà họ Vương.

Tiền Tiền suy nghĩ một chút nói: “Tôi nhớ lão soái từng nói qua một câu, nói Nước R chỉ là một bàn cờ, rất nhiều lúc thân bất do kỷ, nói chuyện năm đó, rất có thể là một ván cờ.”

“Có ý gì?”

Vương Bác Thần nhíu mày, ông Khương đây là muốn nói cái gì?

Hay là nói, ông ta phát hiện cái gì?

Vương Bác Thần mơ hồ cảm thấy có cái gì đó dường như mình đã lược mất, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra được.

Tiền Tiền lắc đầu nói: “Tôi cũng không hiểu, lão soái chỉ nói một câu như vậy, chỉ là cảm thán, tôi cũng không hỏi.”

Vương Bác Thần bắt đầu trầm tư, càng ngày càng cảm thấy có chút không thích hợp.

Trong khoảng thời gian này, anh luôn cảm giác, trong tối tăm tựa hồ có một bàn tay không nhìn thấy đang điều khiển hết thảy.

Nhất là sau khi tra được tất cả mọi chuyện sau khi mình trở về đều không thoát khỏi quan hệ với bà Ngô, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

Trước kia cho rằng, sau khi mình thành Thần Chủ, đã đứng ở đỉnh phong của thế giới.

Nhưng trong khoảng thời gian này, anh mới bắt đầu phát hiện, hình như mình mới chỉ là bắt đầu!

Mình thật giống như là bước vào trong một tấm lưới lớn, lại không biết chủ nhân của tấm lưới này là ai.

Tiền Tiền gãi gãi đầu lại nói: “Ngài Vương, tôi nói với ngài một câu lạc đề đi, tôi cảm thấy lão soái hình như đang kiêng kị cái gì đó, nhưng cụ thể tôi cũng không nói ra được.”

Vương Bác Thần trong lòng chấn động, xem ra Ông Khương cùng Cổ Nhật Long giống nhau, khẳng định cũng đã phát hiện cái gì.

Không lâu sau, đến một trang viên nhỏ cổ kính.

Tiền Tiền dừng xe, chỉ chỉ phương hướng nói: “Lão soái ở ngay đình nghỉ mát bên kia, ngài tự mình đi qua đi.”

Vương Bác Thần gật đầu.

Lão soái vốn tên là Khương Lạc Trần, một năm trước vết thương cũ tái phát, thiếu chút nữa đã chết, là anh cứu Ông Khương, mạnh mẽ kéo dài tính mạng cho ông mười năm.

Chỉ có điều khi đó anh còn mang theo mặt nạ của Tề Thiên Đại Thánh, trong nước ngoại trừ ba người quốc chủ Hàn Đỉnh cùng bộ trưởng võ bộ Quách Đỉnh, thủ tướng Nguyễn Văn Việt ra, không ai thấy qua diện mạo chân thật của anh.

Vương Bác Thần dọc theo một con đường nhỏ lát đá xanh đi về phía trước một lát, không lâu sau liền nhìn thấy một hoa viên nhỏ, chính giữa có một tòa lương đình.

Lão soái ngồi trong đình nghỉ mát, cầm một ấm trà tử sa nhỏ nhấp một ngụm nhỏ, nghe được động tĩnh mở miệng nói: “Tự mình pha trà.”

Vương Bác Thần đi qua ngồi xuống đối diện lão soái, cười nói: “Ái chà, trà hoa nhài nha, tôi thích cái này.”

Anh không yêu cầu cao đối với trà, duy chỉ thích mùi thơm ngát của trà hoa nhài, những loại khác uống không quen.

Bất kể là rẻ hay đắt, chỉ cần là trà hoa nhài là được.

Bình luận

Truyện đang đọc