THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 786

Mãi đến khi Vương Bác Thần cùng với Triệu Thanh Hà biến mất, những người này mới dám mở miệng nói chuyện, kêu gào nói: “Mẹ nó, quá điên cuồng, là khinh Ma Đô ta không còn người nữa hay sao?”

“Thằng nhóc hoang dại này từ đâu tới, dám tới nơi này giương oai, quá coi trời bằng vung!”

“Khẩu khí ác như này, ông đây nuốt không trôi! Sau này mặt mũi Ma Đô chúng ta, để ở chỗ nào!”

“Gọi người, giết hắn!”

“Bạch tổng, ông cho ý kiến đi!”

“Tôn tông sư, gọi điện thoại cho sư môn ngài, không tin không giết được cậu ta!”

Hai người Bạch Lĩnh và Tôn Thế, ánh mắt âm trầm, không nói gì, bọn họ làm sao có thể nuốt trôi cục tức này!

Một người là gia chủ nhà họ Bạch, một trong ba gia thế quyền lực nhất Ma Đô, một người là đệ nhất tông sư Bát Cực Quyền ở Ma Đô.

Dù cho có chết, cũng không thể để mất mặt như vậy!

Lần lượt từng người một đều gọi điện thoại kêu người.

Lúc này, Triệu Thanh Hà cùng với Vương Bác Thần đã tiến vào trong sảnh.

Bên ngoài xôn xao, cũng không có ảnh hưởng đến bên trong. So với những người lão luyện trong giới y học ở bên trong, Bạch Lĩnh và Tôn Thế, còn chưa đủ để khiến người ta coi trọng, cũng không có ai để ý.

Dù sao, giới y học có rất nhiều kẻ điên, ngoại trừ y thuật, không có gì có thể đả động được bọn họ.

Huống hồ, ngoài sảnh và trong sảnh, cách nhau một hành lang dài trăm mét, dù cho bên ngoài có đánh não văng ra ngoài đi chăng nữa, thì người bên trong cũng không biết.

Vương Bác Thần vừa mới đi vào, lập tức đã có một ông lão người nước J mang guốc gỗ “cộp cộp cộp” chạy tới, vô cùng kích động nói: “Vương Liêu, có thể gặp ngài ở nơi này, thật sự tốt quá.”

Triệu Thanh Hà sửng sốt,”Liêu” là xưng hô tôn kính nhất trong từ của nước J, ông lão người nước J này vừa nhìn đã biết khí chất không tầm thường, không phải người bình thường, sao lại dùng cách xưng hô tôn kính nhất với Bác Thần?

“Ai ya, Triệu Thanh Hà, không nghĩ tới lại ở nơi này gặp phải tiện nhân cô, lần trước còn chưa tính sổ xong đâu! Không nghĩ tới lại có thể ở chỗ này đụng phải cô! Hôm nay, cô cùng tên bất lực này, ai cũng đừng nghĩ đến việc rời đi!”

Vương Bác Thần còn chưa kịp biết rõ ràng ông lão người nước J này là ai, chợt nghe một giọng nói vô cùng ác độc vang lên.

Không ngờ là Hồng Kim Phượng!

Triệu Thanh Hà cũng thật không ngờ, lại gặp phải Hồng Kim Phượng ở chỗ này.

Không khỏi nhíu mày, cô thật sự nghĩ không thông, bản thân có khúc mắc gì với Hồng Kim Phượng sao.

Thời đại học hai người là bạn cùng phòng trong cùng một ký túc xá, quan hệ của cô và Hồng Kim Phượng rất tốt, là bạn thân khắng khít.

Sau đó Hồng Kim Phượng ra nước ngoài du học, thì không liên lạc được nữa.

Mấy tháng trước, trong buổi dạ hội từ thiện tổ chức ở thành phố Hà Châu, cô và Hồng Kim Phượng có tình cờ gặp nhau.

Cô cho rằng nhiều năm không gặp, mặc dù quan hệ không tiến thêm một bước, nhưng năm đó tình nghĩa bạn thân cùng ký túc xá vẫn còn, cũng không nghĩ tới Triệu Thanh Hà đối tốt với Hồng Kim Phượng nhưng toàn bị cô ta hắt hủi, còn bị Hồng Kim Phượng châm chọc khiêu khích.

Thậm chí, Hồng Kim Phượng còn muốn một chân đạp Triệu Thanh Hà trước mặt Vương Bác Thần, không nghĩ tới lấy đá đập chân mình, bị Bạch Liên Thành hung hăng dạy dỗ một trận, xem như tự làm tự chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc