THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 930

“Vậy mở lò đi.”

Trong giọng điệu của Vương Bác Thần khó có thể che giấu sát ý, anh nhẹ giọng nói.

Lời nói của Vương Bác Thần, làm người bảy đại thế gia giật mình.

Đã đến lúc này, Vương Bác Thần lấy tự tin ở đâu vậy?

Đây là muốn cá chết lưới rách sao?

Nhưng mà, cá nhất định phải chết rồi, nhưng lưới cũng không nhất định sẽ rách.

“Đúng là vịt chết còn cứng mỏ, đến lúc này rồi, vẫn muốn mở lò, xem ra cậu là chưa thấy quan tài không đổ lệ rồi.”

Trương Lăng Vân nhà họ Trương ở Đông Bắc là người đầu tiên nhảy ra mỉa mai.

Luyện dược bước mấu chốt nhất là đóng lò, bị bọn họ làm chậm trễ nửa giờ đồng hồ, bây giờ mở lò làm được cái gì?

Cũng chỉ là dược hỏng mà thôi.

Nếu Vương Bác Thần vẫn chưa từ bỏ ý định vậy thì dứt khoát làm anh chết không chỗ chôn luôn.

“Ha ha, tôi lại muốn xem xem, cậu có thể luyện ra thuốc gì.”

Vương Đằng nhà họ Vương ở Lang Gia tràn đầy tự tin nói.

Người nào cũng biết, một khi đóng lò bị hỏng, dược sẽ bị hỏng, căn bản không thể luyện ra được.

Vương Bác Thần này, xem ra vẫn chưa hết hy vọng mà.

“Ha ha ha, cuộc đấu y thuật mà, đương nhiên phải giữ công bằng, chúng tôi cứ xem xem, dược mà Vương Bác Thần luyện ra có mấy phần dược hiệu.”

Đại biểu nhà họ Cổ cười ha ha nói, trong lời này tràn ngập châm chọc và đắc ý, thậm chí còn có mấy phần nhìn có chút hả hê.

“Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ, nói không chừng Vương Bác Thần thật sự luyện ra thì sao? Dù sao nước biển cũng không thể đo được, cũng phải cho người trẻ tuổi cơ hội chứ.”

Trong lời nói của đại biểu nhà họ Lâm mang theo đao thương, trào phúng không nói cũng rõ.

“Bây giờ nên làm cái gì? Đóng lò bị chậm nửa tiếng, thuốc này hoàn toàn bị hủy. Chúng ta làm thế nào giúp thầy Vương?’

Bùi Đăng Khoa vô cùng lo lắng, nếu như không có người thế gia hào tộc cố ý phá hỏng đóng lò, kéo dài thời gian, với thủ pháp luyện dược tuyệt thế vô song kia của Vương Bác Thần, nhất định có thể thành công.

Nhưng đóng lò bị chậm nửa tiếng, bây giờ căn bản không có bất kỳ hy vọng gì.

Khấu Thanh tự trách nói: “Nếu như không phải chúng ta khư khư cố chấp, chuyện cũng sẽ không phát triển đến tình huống bây giờ. Chúng ta có trách nhiệm rất lớn, chuyện cho đến bây giờ, chỉ có sáu người chúng ta tạo áp lực cho các thế gia hào tộc, chỉ có như vậy, mới có thể cứu được thầy Vương.”

Độc khí màu đen trong mắt độc y Hồ Vu trở nên vô cùng nồng, mở miệng nói: “Giết sạch bọn họ, thì không còn ai đối phó với thầy Vương nữa.”

Cổ Y Triệu Linh đấu tranh nửa ngày, cuối cùng bỗng nói ra một chữ: “Có thể.”

Giang Thành vừa định nói chuyện đã bị Quỷ y Tả Sướng cắt ngang: “Phiền toái bây giờ, không phải là ở bên thầy Vương, mà là các thế gia hào tộc lợi dụng cuộc thi đấu y thuật này, tuyên chuyến với quốc chủ bên kia, để Liên minh Y học chúng ta kẹp ở giữa rất khó xử. Cho dù chúng ta là ủng hộ thế gia hào tộc hay là quốc chủ Hàn Đỉnh, cũng không có chỗ nào tốt với Liên minh Y học.”

Bình luận

Truyện đang đọc