THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 1172

Vương Bác Thần hờ hững nói: “Vậy thì như nào chứ?”

“Cậu!!”

Lâm Chấn tức tới mức nói không thành lời, ông ta đã nhịn, đã nhường, nhưng Vương Bác Thần lại từng bước ép chặt, muốn cả sản nghiệp của nhà họ Lâm ở Giang Nam Đạo!

Tuy gia nghiệp của nhà họ Lâm bọn họ lớn, nhưng sản nghiệp của Giang Nam Đạo có giá trị hơn sáu mươi nghìn tỷ, ông ta sao có thể không sót.

Huống chi, Vương Bác Thần là kẻ thù giết con trai của ông ta, bây giờ lại muốn ông ta tặng sản nghiệp hơn sáu mươi nghìn tỷ cho Vương Bác Thần, ông ta sao có thể chấp nhận.

Lâm Chấn nghiến răng nói: “Vương Bác Thần, cậu đừng hiếp người quá đáng! Cậu quả thật rất mạnh, nhưng thế giới này, núi cao còn có núi cao hơn, người có thể giết cậu đâu đâu cũng có! Bây giờ tôi khuyên cậu dừng đúng lúc, đừng có không biết tốt xấu!”

Vương Bác Thần mỉa mai: “Lẽ nào chuyện này có thể che đậy sự thật ông là phế vật sao? Tôi giết con trai của ông, ông dám thả bom không? Ông chỉ biết tức giận gầm lên? Tôi đứng ở đây, ông không muốn báo thù cho con trai ông sao?”

Lâm Chấn tức giận tới mức hai mắt đỏ bừng, tràn ngập tơ máu, kẻ thù giết con, ông ta sao không muốn báo.

Nhưng ông ta không dám!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Không phải sợ Vương Bác Thần!

Mà sợ mất vật thí nghiệm như Vương Bác Thần, những người đó sẽ trút sự tức giận lên người ông ta.

Cổ tộc ẩn thế từ xưa đến nay thí nghiệm nhiều năm như thế, không có một ai có thể chịu được hai loại thần huyết, chỉ có Vương Bác Thần thành công.

Những người đó sao lại cho ông ta giết Vương Bác Thần?

Ngược lại, trước khi Vương Bác Thần chưa đạt được mục đích thí nghiệm của bọn họ, tuy bọn họ muốn tận dụng mọi cách bức ép hai loại thần huyết trong cơ thể Vương Bác Thần thức tỉnh, nhưng đồng thời cũng sẽ không để Vương Bác Thần chết như vậy!

Còn một loại thần huyết khác trong cơ thể Vương Bác Thần còn chưa thức tỉnh, bọn họ làm sao nỡ để Vương Bác Thần chết?

Đây chính là chỗ dựa của Vương Bác Thần, cũng là chỗ Lâm Chấn kiêng kỵ.

Lâm Chấn nhìn Vương Bác Thần chằm chằm, hận không thể xé xác Vương Bác Thần, nhưng lúc này ông ta nghe thấy một giọng nói, bảo ông ta nhịn!

Ông ta tức giận liếc nhìn về phía trong trang viên của nhà họ Lâm, tràn ngập sự không cam tâm, điều này còn khó chịu hơn việc giết ông ta.

Vốn ông ta là thợ săn, Vương Bác Thần là con mồi.

Ông ta muốn trả lại toàn bộ nỗi nhục mà năm đó Vương Long mang tới cho ông ta lên người Vương Bác Thần.

Nhưng bây giờ ông ta lại biến thành con mồi, không những không thể báo thù, ngược lại còn bị Vương Bác Thần giẫm mặt mũi của ông ta xuống đất mà chà!

“Tôi đồng ý với cậu!”

Giọng nói rít ra từ trong kẽ răng của Lâm Chấn, tràn ngập ý hận.

Vương Bác Thần ngược lại hơi sững người, vậy mà đồng ý rồi sao?

Là ai đang truyền âm cho Lâm Chấn sao? Đã nói cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc