THẦN CHỦ Ở RỂ

CHƯƠNG 884

Một ông lão đứng bên cạnh Mộc Uyển Thanh vội vã đi đến, cưỡng ép kéo cô ta ra, kiêng dè nhìn Vương Bác Thần, nói: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, cô chủ nhà chúng tôi vừa bị đả kích, thứ lỗi, mong thứ lỗi.”

“Bác Phúc, ông làm gì thế? Anh ta đã giết người, bắt buộc phải nhận tội…”

Mộc Uyển Thanh còn chưa dứt lời, đã bị bác Phúc kéo sang bên cạnh.

Vương Bác Thần không quan tâm, nhìn sáu vị thần y trên khán đài, nói: “Có thể thi đấu y thuật với tôi, đó là vinh hạnh của các người. Tôi cho sáu người các ông một cơ hội, nếu mấy lão già các ông không biết chừng mực, tôi cũng sẽ không nương tay, đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho các ông!”

“Tên nhóc thối tha kia, cậu đang nói gì thế!!”

Bùi Đăng Khoa giận tím mặt, không ngờ đối phương vừa lên đã hoàn toàn không coi sáu người họ ra gì!

“Trước đây, tôi còn cảm thấy có thể tha cho cậu một mạng, nhưng bây giờ, cậu nhất định phải chết!”

Độc y Hồ Vụ nói xong câu này, trong con ngươi không có lòng trắng đột nhiên tràn ngập hắc khí.

Người bên cạnh vội vã lùi lại mấy bước, toàn là độc khí!

Quỷ y Tả Sướng cười “hahaha”, tiếng cười giống như quỷ khóc, khiến người khác sởn tóc gáy: “Cậu giỏi lắm, lại không coi Tả Sướng tôi ra gì, tôi khiến cậu ngay đến cả quỷ cũng không làm nổi! Vừa khéo, gần đây tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc dùng cho linh hồn, tôi sẽ lấy cậu ra để thử!”

Cổ y Triệu Linh tức đến nỗi cả người run lên, nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ: “Đáng chết!”

“Mẹ kiếp, trước nay chỉ có Khấu Thanh tôi coi thường người khác. Đây là lần đầu tiên bị một tên nhãi như cậu khinh thường! Hơn nữa, đáng xấu hổ nhất là, cậu lại coi tôi và cái tên rác rưởi Bùi Đăng Khoa kia cùng một giuộc! Tôi vốn nể tình cây kim bạc nên chừa cho cậu con đường lui, nhưng bây giờ, tôi đã thay đổi ý định rồi!”

Khấu Thanh tức đến nỗi râu cũng run lên. Ông ta dùng tay chỉ vào Vương Bác Thần. Người vốn vô lý như ông ta, lúc này lại tức đến nỗi không vô lý nổi!

“Tốt lắm, tốt lắm, cậu…”

Giang Thành đang muốn nói, lại bị Khấu Thanh chen ngang: “Cậu muốn tìm đường chết, thế thì tốt, ông đây thành toàn cho cậu! Bây giờ, thi đấu y thuật bắt đầu!”

Tình huống gì thế này?

Tôi còn chưa tỏ thái độ mà!

Vì sao luôn ngó lơ tôi?

Vì tôi là bác sĩ khoa nhi ư?

Nhưng ông đây dù sao cũng là một trong sáu đại Thần y mà!

Trong số những người mà người ta khiêu khích cũng bao gồm tôi đó!

Dựa vào cái gì mà cắt ngang, không cho tôi bày tỏ thái độ?

Các ông có còn là người không hả?

Giang Thành nghẹn đến nỗi muốn chết. Vừa rồi, khi Vương Bác Thần còn chưa đến, mấy người họ nói chuyện, ông ta cứ lên tiếng là bị cắt ngang, ôm một bụng tức.

Bây giờ, Vương Bác Thần đến rồi, ông ta cũng muốn có một chút cảm giác tồn tại, nhưng lại bị người ta coi nhẹ!

Đáng ghét mà!

Quá đáng ghét!

Bình luận

Truyện đang đọc