BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 101


Nghe vậy, ánh mắt Khúc Chấn Sơ lướt qua trên sofa.


Người trên sofa đang cuộn tròn trong góc ngủ say.


Trên vai cô khoác một tấm thảm, trong tay cầm bút và laptop, rõ ràng đã vô cùng buồn ngủ nên mới vô thức ngủ quên mất.


Dưới đôi mắt mang theo quầng thâm rất rõ ràng, nhìn qua đã thấy ngủ không thoải mái.


Khúc Chấn Sơ nhíu mày.


“Cô ta như thế mấy ngày rồi?”


“Cô Tiêu vẫn luôn nghiêm túc chuẩn bị tiệc mừng thọ, mỗi ngày đều sẽ bận đến đêm khuya, có thể là nghỉ ngơi không được tốt nên mới ngủ quên mất.”


Mấy ngày nay ông nhìn An Diệc Diệp mất ăn mất ngủ, khó khăn lắm cô mới ngủ mất, không đành lòng đánh thức cô, muốn cho cô ngủ nhiều hơn một chút.


Chân mày rậm của Khúc Chấn Sơ cau chặt, giọng nói cũng vô thức nhỏ hơn.


“Xảy ra vấn đề gì sao?”


“Cô Tiêu đã xác định danh sách bài hát rồi, nhưng nhóm nhạc Duy Âm từ chối tham gia.”


Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ hơi tối đi, nhìn lên khuôn mặt của An Diệc Diệp .


“Ngu ngốc.”


Quản gia hơi cúi đầu, ông vốn còn hy vọng cậu chủ có thể giúp Cô Tiêu một chút.


“Có cần đánh thức Cô Tiêu không ạ?”


“Không cần.”


Anh đi lên phía trước, cẩn thận cầm lấy cây bút từ trong tay An Diệc Diệp , khom lưng, vô cùng cẩn thận đỡ lấy lưng cô, bế người lên.


An Diệc Diệp đang ngủ say, hơi nhúc nhích, chỉ chốc lát đã nhận ra nơi ấm áp hơn, rút vào trong lồng ngực của Khúc Chấn Sơ .


Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô một cái, đường nét trên mặt dịu dàng hơn một chút.


Vẫn là lúc ngủ ngoan hơn nhiều.


Anh bước nhẹ lên lầu, đưa An Diệc Diệp vào trong phòng.


Đóng cửa lại, ra ngoài.


Quản gia còn đang chờ đợi ở bên ngoài.


Khúc Chấn Sơ xoay người nói: “Đưa cách liên hệ với nhóm nhạc cho tôi.”


Quản gia ngơ ngác, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt ngắn ngủi.


“Vâng, thưa cậu.”


Ngày hôm sau, An Diệc Diệp còn đang khổ não, có cần đích thân đi tìm người quản lý của nhóm nhạc không.


Quản gia lại hoàn toàn không lo lắng, ngược lại vô cùng có lòng tin nói: “Cô Tiêu , cô đừng lo lắng, tôi nghĩ, chẳng mấy chốc nhóm nhạc Duy Âm sẽ đồng ý thôi.”


“Vì sao?”


An Diệc Diệp nghi ngờ nhìn ông.


Quản gia cười mà không nói.


Không ngờ đến buổi trưa, An Diệc Diệp thật sự nhận được điện thoại của nhóm nhạc Duy Âm.

Bình luận

Truyện đang đọc