CHƯƠNG 18
Châm chọc? Hay là ngăn cản?
An Diệc Diệp cùng người chờ đợi.
Khúc Chẩn Sơ trở nên yên tĩnh, một lúc sau, anh mới thu tay về.
“Ừm.”
Anh khẽ ừm một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp xoay người rời đi. An Diệc Diệp chờ đợi một lát, thấy anh đi rồi mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Vốn cho rằng anh không cho mình động vào những đồ cổ vô giá kia, dù sao nếu chạm vào làm hỏng một chút, giá cả sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng ý của Khúc Chẩn Sơ , hình như không phải…
An Diệc Diệp nhìn thanh đồng phương tôn trong tay, nhưng suy nghĩ đã không còn ở trên đó nữa, tràn đầy đầu óc đều là dáng vẻ của Khúc Chẩn Sơ .
Đây là anh đồng ý cho mình chạm vào những thứ này ư?
An Diệc Diệp ngẫm nghĩ, cuối cùng mới rời khỏi phòng khách, vừa mới đi ra, chạm trổ trang trí trên tay vịn cầu thang đã lập tức hấp dẫn ánh mắt cô.
Cầu thang kiểu gỗ xoắn ốc lên trên, trên lan can làm bằng gỗ đàn hương đen nhánh, phía trên cách một đoạn sẽ điêu khắc một đầu thú cổ xưa, hoặc vui đùa, hoặc nghiêm túc, cổ xưa mà thần bí.
Ước chừng có hơn mười cái đầu thú như vậy, còn liên tục kéo dài lên trên. An Diệc Diệp nhớ ra mình từng nghe nói đến công nghệ điêu khắc thế này, bí thuật thiện công cổ xưa mà thần bí.
Cô nhấc chân đi lên, từng bước từng bước quan sát, đi thẳng lên trên lầu, hoàn toàn quên mình, đặt bản thân vào trong thế giới của mình.
“Tiêu Nhĩ Giai!”
An Diệc Diệp nghe thấy tiếng la, lúc đầu không phản ứng kịp, một lát sau mới nhớ tới bây giờ mình đang mang thân phận của Tiêu Nhĩ Giai, vội vàng quay đầu lại.
“Sao thế… a!”
Dưới chân đột nhiên đạp vào khoảng không! Không đợi nhìn rõ là ai gọi cô thì thân thể của An Diệc Diệp đã ngã về phía sau rồi! Trong lúc vô tình, cô đã gần đến lầu hai, ngã thẳng từ độ cao hai mét xuống dưới.
Dưới cầu thang, con người của Khúc Chấn Sơ hơi co lại, nhanh chóng xông đến!
An Diệc Diệp ngã xuống từ lầu hai, ngã thẳng vào trong lòng Khúc Chấn Sơ .
Lực đập vô cùng lớn khiến anh lùi về sau một bước, dây chuyền vốn đang cầm trên cổ tay lập tức bị đứt, rơi ra ngoài, trượt đi rất xa trên mặt đất.
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua phía dây chuyện, trên mặt thoáng xuất hiện vẻ hoảng loạn. Nhưng chỉ chốc lát anh đã thu lại tầm mắt, ôm vững người ở trong lòng. An Diệc Diệp nhắm chặt mắt, qua một lúc sau lại không cảm nhận được đau đớn, mới lặng lẽ mở mắt ra, lòng còn sợ hãi.
Hai tay Khúc Chấn Sơ ôm chặt lấy cô, trên mặt mang theo giận dữ.
“Cô đang làm cái quỷ gì đấy?” Anh quát lớn một tiếng. An Diệc Diệp ngẩng đầu, ngơ ngác nói: “Tôi nhìn hoa văn trên cầu thang.”
“Nhìn đến rơi thẳng từ bên trên xuống luôn? Hay là cô cảm thấy chán sống rồi?”
An Diệc Diệp nhìn nhìn trạng thái lúc này, nếu không có Khúc Chấn Sơ , chắc chắn bây giờ cô đã gãy xương rồi.
“Không phải.” “Tôi chỉ không muốn nhìn thấy trong nhà có người chết, không thể ăn nói với ba mẹ cô.” Khúc Chấn Sơ lạnh mặt nói xong thì buông cô ra.
Chân vừa chạm đất, cơ thể An Diệc Diệp yếu ớt đến gần như đứng không vững, hơi ngã về phía trước, bổ thẳng vào trong lòng Khúc Chấn Sơ . Khúc Chấn Sơ chỉ lạnh lùng nhìn cô, không đưa tay ra. An Diệc Diệp vịn lấy tay anh, cơ thể dựa sát vào nhau. Mặt cô hơi ửng đỏ, khó khăn lắm mới đứng vững.
“Xin lỗi..”