Quản gia nhìn ra tâm trạng buồn bã của cô, nên cũng buồn theo.
“Cô An, nếu cậu chủ có thể nhượng bộ thì chắc chắn sẽ có một ngày, cậu ấy sẽ để cô rời đi.”
An Diệc Diệp nở nụ cười miễn cưỡng, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
Khoảng thời gian này, cô sút ký rất nhanh, mặt cũng không còn chút máu, trông rất tiều tụy.
Nữ đầu bếp vừa nghe thấy cô có thể ra ngoài thì vội nấu đồ bổ cho cô, nhưng An Diệc Diệp chẳng ăn được gì.
Nhìn lâu đài cổ trống trải, tim An Diệc Diệp nhất thời nguội lạnh.
Từ khi cô được thả ra, đã hai ngày rồi Khúc Chấn Sơ không quay về.
An Diệc Diệp ngồi bên cửa sổ, ngón tay vân vê ly nước.
Nếu anh hận cô như vậy, tại sao anh còn kiên trì giữ cô ở lại đây?
Ánh mắt An Diệc Diệp phẳng lặng như nước, quay đầu nhìn quản gia.
“Giờ nhà họ Tiêu và Tiêu Nhĩ Giai thế nào rồi?”
Quản gia nghe xong thì đáp: “Kể từ hôm đó, cậu chủ càng chèn ép nhà họ Tiêu kịch liệt hơn.”
Chỉ mới mấy ngày, cả nhà họ Tiêu đã sụp đổ, tuyên bố phá sản.
Mà Tiêu Nhĩ Giai cũng bị hoài nghi là có liên quan đến phóng hỏa, mưu sát, giờ đang bị cảnh sát truy nã.
Nhưng hình như Tiêu Nhĩ Giai đã sớm nhận ra điều gì đó, nên bỏ trốn từ trước rồi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy người.
Toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tiêu lúc trước đều bị Khúc Chấn Sơ thâu tóm.
Vì lần này ngang nhiên chiếm đoạt, đã làm sản nghiệp dưới trướng tập đoàn M.I nhanh chóng mở rộng.
Nhưng quản gia có thể nhìn ra, Khúc Chấn Sơ chẳng hề vui vẻ vì chuyện này, ngược lại áp suất khắp người ngày càng thấp.
An Diệc Diệp biết được thì chẳng hề ngạc nhiên.
Cô đã sớm biết trước kết cục khi lừa dối Khúc Chấn Sơ rồi.
Anh đẩy nhà họ Tiêu vào tù, còn cô thì sao?
Tiếp theo Khúc Chấn Sơ sẽ đối phó cô thế nào?
Tối hôm đó.
An Diệc Diệp ngồi trong phòng khách, hai ngày nay, để có thể gặp được Khúc Chấn Sơ, ngày nào cô cũng ngồi đợi ở đây tới rạng sáng.
Đồng hồ trên tường dần chỉ số “1”, An Diệc Diệp đứng dậy.
Lúc cô tưởng hôm nay cũng không đợi được người, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng động cơ, rồi hai ánh đèn lóe lên.
An Diệc Diệp nhanh chóng đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Cô vừa đi vừa sắp xếp tỉ mỉ những lời mình muốn nói trong mấy ngày nay.
Nhưng An Diệc Diệp còn chưa ra khỏi cửa bỗng ngừng bước.
Xe thể thao màu đen từ từ ngừng lại, rồi cửa xe mở ra, Khúc Chấn Sơ và một người phụ nữ bước xuống xe.
Người phụ nữ đó trang điểm đậm, mặc váy dài màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình chữ S.
Cô ta dính chặt lên người Khúc Chấn Sơ, rồi ôm tay anh, cười dịu dàng.
“Tổng giám đốc Khúc, em đã sớm nghe nói về lâu đài cổ này rồi, không ngờ hôm nay có thể tận mắt chiêm ngưỡng.”
Trên mặt cô ta nở nụ cười cực kỳ nịnh bợ, nhưng vẻ mặt Khúc Chấn Sơ chẳng có cảm xúc gì.
Anh khẽ nhíu mày, như hơi khó chịu.
Anh giơ tay lên định đẩy cô ta ra, nhưng vừa ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy An Diệc Diệp đang đứng trong nhà.
Khúc Chấn Sơ nhìn cô một giây, bỗng vươn tay ra, ôm người phụ nữ ở bên cạnh vào lòng, rồi đi vào trong.