CHƯƠNG 206
Trong phòng tối đen như mực, có một ngọn lửa dần dần sáng lên
Khúc Chấn Sơ ngồi xuống bên giường và đặt tay lên chiếc chăn đang căng phồng.
Người trốn trong chăn bông dường như cảm nhận được hành động của anh và khẽ nhúc nhích.
“Đừng sợ.”
An Diệc Diệp không hề động đậy, từ trong chăn có một giọng nói mơ hồ vang lên.
“Khúc Chấn Sơ?”
Giọng cô ấy rất nhỏ, giống như một chú mèo con.
Lòng Khúc Chấn Sơ mềm nhũn.
“Là tôi.”
Anh cúi người xuống, trực tiếp nhấc người được bọc trong chăn lên, ôm vào lòng.
“Em nhìn xem, không còn tối nữa rồi.”
An Diệc Diệp bị anh kéo ra ngoài, vừa mở mắt ra, trước mắt liền bừng sáng!
Trong căn phòng vốn dĩ tối thui không biết từ lúc nào đã được thắp sáng khắp nơi.
Trên mặt đất, trên cửa sổ, trên bàn, trên ghế, nơi nơi đều có đủ các loại nến.
Tất cả ánh lửa chiếu sáng toàn bộ căn phòng như ban ngày.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn ánh nến trước mắt.
“Những ngọn nến này…”
Khúc Chấn Sơ đặt cây nến vào trong tay cô và hôn lên thái dương cô.
“Xin lỗi, tôi không biết hôm nay cúp điện.”
An Diệc Diệp đang cầm cây nến trong tay, ngọn lửa nhảy nhót mang đến ánh sáng đồng thời cũng mang đến sự ấm áp.
Trong lòng chậm rãi chảy qua một dòng chảy ấm áp, làm cho cô không biết phải làm như thế nào cho phải.
“Tại sao anh lại phải làm như vậy?”
Khúc Chấn Sơ ôm cô và thì thầm: “Tôi mong khi em nhìn thấy bóng tối sẽ nghĩ đến ánh sáng, nghĩ đến tôi, sau này em sẽ không phải sợ nữa.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu.
Ánh nến phản chiếu trong mắt Khúc Chấn Sơ giống như một chùm ánh sáng không ngừng nhảy nhót.
“Hãy nói cho tôi biết, tại sao em lại sợ bóng tối?” Anh hỏi.
“Tôi không biết.”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Kể từ khi tôi có ký ức, cứ như thể ai đó đã nói với tôi rằng tôi không được đi đến nơi tối tăm, không được đi…”
Cô cau mày, nhưng không biết ký ức này bắt đầu có từ khi nào.
Khúc Chấn Sơ ôm cô, hai tay hơi siết chặt.
“Vậy thì từ nay về sau em hãy nhớ, nơi nào tăm tối, nơi đó có tôi.”
An Diệc Diệp nắm chặt góc chăn.
“Khúc Chấn Sơ, anh đang bù đắp cho tôi sao?”
“Không phải.” Khúc Chấn Sơ thầm thì.