BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 326


“Bà chủ chính là bà chủ.”


Ông ta đáp qua loa, lo lắng An Diệc Diệp không hài lòng, còn bổ sung một câu: “Bà chủ rất lo lắng cho cô, nhưng vì một số nguyên nhân nên không thể đích thân đến thăm cô được.”


An Diệc Diệp nhíu mày.


Người trước mắt không hề đơn giản, khiến cô nhớ đến quản gia trong lâu đài.


“Rốt cuộc ông đến để nói điều gì?”


“Bà chủ nói, nếu cô An có bất cứ yêu cầu gì thì có thể bảo chúng tôi hoàn thành.”


An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn ông ta.


Thẩm Trình chắp hai tay vào nhau, hơi cong người xuống.


“Hi vọng cô An có thể hiểu được, với thân phận của cô, chỉ cô có thể bắt nạt người khác, người khác không thể nào bắt nạt cô được.”


Nói xong, ông ta đưa cho An Diệc Diệp một tấm thẻ.


“Cô có bất cứ yêu cầu gì thì có thể liên lạc với tôi, tôi nhất định có thể hoàn thành được.”


An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tấm thẻ, trên tấm thẻ màu đen chỉ viết tên Thẩm Trình, ngoài ra cũng chỉ có một dãy số điện thoại, không có gì khác.


Cô suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên thì người trước mắt đã không thấy đâu nữa.


Hy nhìn xung quanh, nhưng lại không hề thấy tung tích của Thẩm Trình.


Giống như ông ta chưa từng xuất hiện vậy.


Cô lại nhìn tấm thẻ trong tay, lúc này Mai Ấn Cầm bước tới.


“Diệc Diệp, đợi em khỏe lại, chúng ta rời đi thôi.”


An Diệc Diệp cất tấm thẻ trong tay đi.


“Em đã nói rồi, em sẽ không đi đâu.”


Mai Ấn Cầm lo lắng nhíu mày.


“Hôm qua em cũng thấy rồi đó, Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm muốn giết em! Bây giờ cô nhi viện đã bị thiêu rụi rồi, lời hẹn giữa em và Tiêu Hàm Tuyên đã không còn hữu dụng nữa.”


An Diệc Diệp quay đầu qua, ánh mắt cô hiện lên vẻ kiên định chưa từng có.


“Nên em sẽ càng không đi. Em sẽ không để cô nhi viện bị thiêu rụi oan uổng như vậy, cũng không thể để viện trưởng chết oan uổng như vậy được.”


Cô lặng lẽ siết chặt tay lại.


Cô nhi viện vì cô nên mới bị thiêu rụi.


Viện trưởng vì cô nên mới chết.


Sao cô có thể rời đi được?


Mai Ấn Cầm nói: “Nếu em ở lại, chỉ một câu nói của bọn họ, nói rõ chân tướng cho Khúc Chấn Sơ, anh ta sẽ đối xử với em như thế nào? Đến lúc đó nhà họ Khúc, nhà họ Tiêu, thêm cả Dư Nhã Thiểm, sao em có thể đấu lại bọn họ?”


Thấy An Diệc Diệp không nói gì, anh ta đưa tay ra kéo lấy cô.


“Chúng ta có thể rời đi trước, sau này đợi cơ hội rồi trở về, đợi tìm được chứng cứ…”


“Không được đâu.”


An Diệc Diệp kéo tay anh ta ra.


“Em không làm được, anh Cầm.”

Bình luận

Truyện đang đọc