BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

Chương 590

Sự đen tối và nặng nề sâu trong đáy mắt ấy khiến người ta phải sợ hãi.

“Khúc Chấn Sơ?” Cô khẽ gọi một tiếng.

Khúc Chấn Sơ đột nhiên giật giật, hít sâu một hơi, như đang cật lực áp chế tâm trạng của mình.

“Đừng khiêu khích tôi, Diệc Diệp.”

Nói xong, anh xoay người trực tiếp rời đi.

An Diệc Diệp bị ánh mắt của anh làm cho kinh ngạc, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.

Vừa ngẩng đầu, liền nghe thấy cửa bị khóa.

Cơ thể cô đột ngột đông cứng, đồng tử nhanh chóng co lại.

“Khúc Chấn Sơ…”

Cô không dám tin, khẽ gọi một tiếng nhưng hoàn toàn không có tiếng đáp lại.

An Diệc Diệp vội vàng chạy tới không ngừng đập cửa.

“Khúc Chấn Sơ? Mở cửa ra! Anh có nghe thấy không?”

Nhưng bên ngoài không có lấy một tiếng động.

“Khúc Chấn Sơ!”

Lại nữa rồi!

Anh lại nhốt cô lần nữa!

Sao có thể như vậy?

Cô liên tục đập cửa, cảm thấy tức giận trong lòng nhưng hơn hết vẫn là đau lòng!

Quản gia đứng ở lối lên lầu ba, lo lắng nhìn Khúc Chấn Sơ đang rời khỏi phòng ngủ.

Những tiếng kêu cứu của An Diệc Diệp liên tục vang lên, nhưng ông chủ không hề dao động.

Chính ông ta cũng không ngờ tình huống lại biến thành như vậy.

Thậm chí còn tệ hơn trước!

“Ông chủ.”

Ông ta cau mày bước tới, cân nhắc lời nói: “Cho dù không cần nhốt vào phòng thì cô chủ cũng sẽ không bỏ đi đâu.”

Khúc Chấn Sơ không nói gì, hiện tại trong đầu anh chỉ vang vọng câu nói mới vừa nãy của An Diệc Diệp mà thôi.

Anh lại nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Không có sự cho phép của tôi, không được thả cô ấy ra.”

Quản gia nhìn anh, do dự một lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu.

“Vâng.”

An Diệc Diệp ngồi trong phòng.

Đây là lần thứ hai cô bị giam giữ ở đây, và lần này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Điều cô không thể hiểu được là tại sao Khúc Chấn Sơ lại đột nhiên trở nên như thế này?

Chẳng lẽ chính là bởi vì lúc nãy cô nói thà mình đi Pháp còn hơn? Nên Khúc Chấn Sơ liền nhốt cô lại?

Bị nhốt trong phòng cả một ngày, ngoại trừ Khúc Chấn Sơ thì chỉ có quản gia cùng cô bếp vào phòng mà thôi.

An Diệc Diệp đợi đến khuya mới thấy Khúc Chấn Sơ đến.

“Khi nào anh mới thả tôi ra?”

Khúc Chấn Sơ bình tĩnh nói: “Sắp rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc