CHƯƠNG 202
“Đây là phòng của anh.”
Dứt lời, An Diệc Diệp lại đứng dậy.
Khúc Chấn Sơ bỗng nhíu mày nói.
“Ở đây có khác gì ư? Dù cô quay về phòng thì đấy cũng là phòng của tôi.”
An Diệc Diệp ngẩn người.
Quả thật cả căn biệt thự đều thuộc về Khúc Chấn Sơ.
Ngay cả phòng cô ngủ trong khoảng thời gian này thì cũng là phòng ngủ của Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ thấy cô im lặng thì biết mình lại lỡ lời rồi.
Anh buồn bực đến nỗi sắc mặt hơi khó coi.
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng anh mới thỏa hiệp.
“Cô muốn đi qua đó cũng được nhưng phải để tôi đưa cô qua.”
An Diệc Diệp nghi ngờ ngẩng đầu lên, một giây sau, Khúc Chấn Sơ bỗng bế cô lên.
“Để tôi đưa cô về phòng.” Khúc Chấn Sơ khăng khăng nói.
Anh bế An Diệc Diệp ra khỏi phòng ngủ, rồi đi về phòng của cô, cẩn thận đặt cô xuống gường.
Anh vừa buông tay ra, An Diệc Diệp đã gấp gáp tránh xa anh, chạy tới đầu giường bên kia.
Tay Khúc Chấn Sơ cứng đờ giữa không trung, rồi từ từ siết thành nắm đấm thu về.
Đúng lúc này, nữ đầu bếp gõ cửa, bưng canh gà vừa mới hầm xong đi vào.
“Cậu chủ, cậu cho bà chủ ăn chút gì đó trước đi.”
Khúc Chấn Sơ nhận lấy bát canh gà, rồi ngồi xuống bên giường.
Anh nhíu mày, trông còn nghiêm túc hơn lúc xem tài liệu.
Anh múc một muỗng canh, rồi đưa tới bên miệng An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp nhíu mày nói: “Tôi tự…”
Nhưng ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại cực kỳ cố chấp.
An Diệc Diệp đành phải há miệng, Khúc Chấn Sơ cẩn thận thổi nguội rồi mới đút cho cô.
Động tác của anh cực kỳ vụng về, như thể đây là lần đầu tiên trong đời.
Thậm chí bởi vì chưa quen mà còn làm đổ một ít.
Sắc mặt anh càng sa sầm, đang tức giận với chính mình.
“Thôi để tôi tự làm đi.” An Diệc Diệp nói.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không chịu từ bỏ.
Anh đen mặt nhìn cô bằng ánh mắt như muốn giết người, đút từng muỗng canh cho An Diệc Diệp.
Mới đầu, anh vẫn chưa làm thành thạo nên sắc mặt cực kỳ khó coi, như thể anh mới là người bị đổ canh nóng lên áo vậy.
Sau khi anh làm thành thạo thì sắc mặt mới tốt hơn một tý.
Cô lặng lẽ uống hết bát canh, cuối cùng Khúc Chấn Sơ mới cho phép An Diệc Diệp nghỉ ngơi nhưng không được xuống khỏi giường.
Anh đích thân đắp chăn cho cô.
“Em ngủ đi.”
“Ngủ đi.”
An Diệc Diệp nói: “Tôi không buồn ngủ.”
Cô đã ngủ cả ngày rồi, làm sao còn có thể ngủ được nữa?
Khúc Chấn Sơ cũng không khuyên nữa, anh lập tức cởi áo khoác của mình ra.